Chương 10: Hãm hại

Trong căn phòng lớn.

Linh Lan ngồi bệt trên sàn nhà, khuôn mặt trắng bệch. Xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đang nói gì đó... Nhưng cô chẳng thể nghe thấy được. Mắt cô mờ mịt nhìn người đàn ông mặc vest đen đang đứng trong góc, giờ phút này bao quanh hắn là khí đen đáng sợ. Không! tất cả người xung quanh đây đều lộ ra sát khí muốn gϊếŧ cô.

Linh Lan như con thú nhỏ run bần bật, nước mắt lã chã... Rõ ràng muốn thanh minh nhưng lại không thể thanh minh nổi.

"Ban nãy, tôi thấy con bé đứng đằng sau Tầm Hoan."

Linh Lan mờ mịt không hiểu, rõ ràng đám người này đang vu khống cô.

"Hoa Hạ, lúc đó em đi chung với Linh Lan. mau nói cho mọi người biết. Có phải Linh Lan đã đẩy tiểu Hoan không?" Hạ Khang Gia lên tiếng.

Linh Lan ngước đầu nhìn Bán Hạ, tia hi vọng duy nhất lúc này. Từ đầu tới cuối cô đều ở chung với Hoa Hạ. Chắc chắn Hoa Hạ sẽ giúp cô giải oan.

Hoa Hạ! Hoa Hạ! Mau giúp mình với...xin cậu. Linh Lan như thấy ánh mặt trời trong đêm tối nhìn về phái Hoa Hạ.

"Em...em không biết." Hoa Hạ lắc đầu, né tránh cái nhìn của Linh Lan.

Linh Lan ngước đầu, không ngờ Hoa Hạ sẽ nói vậy... Rõ ràng từ đầu tới cuối cô đều cùng Hoa Hạ một chỗ.

"Camera xung quanh đều bị dở trò rồi thưa sếp." Lý Tín vội đi tới thông báo.

Giờ phút này, tất cả mọi nghi ngờ đều dành lên người Linh Lan. Đây là tiệc chúc mừng của Hạ gia, người có thể dở trò cũng chỉ có thể là người của Hạ gia.

"Mang bảo vệ tới đây đối chất một chút không phải là sẽ biết sao?" Giọng nói lúc nãy lại vang lên.

Rất nhanh, một gã đàn ông liền bị lôi tới. Trên người ông ta có khá nhiều vết thương. Ông ta khóc lóc van xin sau đó tay chỉ thẳng vào mặt Linh Lan run rẩy nói.

"Là tiểu thư sai tôi làm vậy... Tôi chỉ tắt camera một lúc theo chỉ thị của cô ấy. Tôi thật sự không biết... không biết cô ấy sẽ hại người."

Linh Lan cuối cùng cũng phát điên, nói dối! Cô chưa từng kêu ông ta tắt camera. Tất cả đám người này đều đang nói dối! Linh Lan phát điên bật dậy đi tới đánh đấm tên bảo vệ kia một trận.

"Nói dối! tôi chưa từng...aaa" Bụng của cô truyền tới đau đớn. Hóa ra cô bị người đá vào bụng, mà người này không ai khác chính là chồng của Vũ Tầm Hoan. Hắn ta lúc này như ác quỷ dưới địa ngục nhìn cô chằm chằm, hận không thể gϊếŧ chết cô. Tầm Hoan khó khăn lắm mới mang thai, vậy mà lại bị tiện nhân này hại tới sinh non. Đứa con đầu tiên của hắn ta cứ như vậy mà chết oan uổng.

"Đồ tiện nhân độc ác... Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có ý hại người rồi. Hôm nay tôi sẽ gϊếŧ chết cô..." Gã ta lao tới, trong một giây phút đó Linh Lan thật sự tưởng rằng mình sẽ chết thì liền có người lao tới cản tên kia lại.

"Chắc chắn bên trong có ẩn tình, cần phải điều tra rõ... Các người không được phép tổn thương em ấy." Hạ Khang Gia đỏ mắt giữ chặt Long Thiên Ngạo.

"Ha... Hạ thiếu thật biết nói đùa, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng như vậy rồi.... Đây là bao che cho nhau sao?" Giọng nói phụ nữ lúc đó lại vang lên. "Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, con nhóc Linh Lan này trộm thương ngài Cao... e rằng hãm hại Tầm Hoan là vì đố kị đi?"

Hạ Khang Gia hốt hoảng vài giây, thật sự rất khó chối cãi.

Linh Lan chớp chớp mi mắt... ôm chặt bụng của mình. Thật đau... cuối cùng liền gục xuống.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện bản thân bị nhốt trong một căn phòng. Đây tuyệt đối không phải là Hạ gia. Linh Lan hốt hoảng kêu cứu nhưng lại chẳng có hồi đáp, căn phòng rất tối. Mà thứ cô sợ nhất lại là bóng đêm... Không biết bản thân đã trải qua bao lâu, cô rất đói. Nhưng đám người kia mỗi ngày chỉ cho cô một bát canh, duy trì sự sống mà giày vò cô. Có những lúc cô tưởng bản thân sắp chết tới nơi rồi, sau đó còn sinh ra ảo giác mơ tưởng tay mình là miếng thịt lớn cho tới khi cảm giác đau đớn truyền tới mới khiến cô phần nào thanh tỉnh. Nhìn cánh tay rướm máu cô lại khóc lớn... thật sự không phải cô.... Cô thật sự không hại Vũ Tầm Hoan kia.

Cô sợ hãi, sợ một lúc nào đó đám người kia sẽ lần nữa xuất hiện gϊếŧ chết cô. Cô cũng hận, hận đám người kia vu khống cô. Thần kinh của linh lan lúc nào cũng căng thẳng, cô tưởng mình sắp điên rồi.

Cho tới một hôm, bỗng nhiên cửa phòng mở ra. Một gã đàn ông thân toàn mùi rượu xuất hiện, Thông qua ánh sáng khe cửa cô phát hiện người đó là Cao Phác Cơ. Hắn loạng choạng bước tới chỗ cô, tuy trong bóng tối nhưng cô vẫn cảm thấy được khí thế bức người đó. Bàn tay lạnh lẽo của hắn bóp chặt cằm cô, giống như muốn nghiền nát cô.

"Có phải rất thích tôi không?" Hắn tà ác hỏi. Không đợi cô trả lời liền xé rách y phục trên người cô. Hắn là đang trả thù cho Vũ Tầm Hoan?

Rõ ràng rất yêu hắn, rất muốn có hắn. Nhưng lúc này bao quanh tâm trí cô là sự sỉ nhục tuyệt đối. Cô chán ghét hắn như vậy, cô dùng toàn bộ sức lực đẩy gã đàn ông say rượu kia ra nhưng không thể.

Sức khỏe của cô đã kém, lại chịu đói nhiều ngày nên đương nhiên không phải đối thử của hắn.

Tới khi vật nam tính kia mạnh đâm vào thân dưới cô, cô chỉ biết từ giây phút này bản thân mãi mãi vạn kiếp bất phục.

Trong bóng đêm, hắn như con thú hết lần này tới lần khác tra tấn cô. Mặc cô van xin thế nào.

Đợi tới khi hắn rời đi, cô đã như một con búp bê rách nát nằm trên đất suýt thì mất mạng. Nhưng cũng nhờ sự kiện này, cô từ một phạm nhân bị nhốt trong phòng tối thăng cấp lên làm đồ chơi của hắn. Có lẽ hắn chơi một lần liền phát nghiện, từ đó hầu như mỗi đêm sẽ tìm tới cô phát tiết một lần.

Tuy không phải ở phòng tối nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Sau đó cô phát hiện người mình từng rất yêu thích có bệnh, phải! hắn thực sực có bệnh. Đó là thích tra tấn người khác, nực cười thay... một người đàn ông độc thân hoàng kim. Niềm khát khao của mọi cô gái thành phố A lại là một kẻ biếи ŧɦái bệnh hoạn. Hắn như tìm được kɧoáı ©ảʍ, mỗi ngày lại có thêm một trò mới. Thậm chí bởi vì cô không ngoan ngoãn phục vụ hắn liền cho người bỏ thuốc vào đồ ăn của cô. Để cô trở nên mất kiểm soát mà cầu hắn dày vò mình.

Hắn đã làm rất nhiều việc khiến cô ám ảnh cả đời.