Vài giây im lặng đột nhiên bị tiếng đổ vỡ từ dưới tầng truyền lên cắt ngang.
Âm thanh rất đầm, phải có thứ gì đó cực kì nặng đập mạnh vào tường hoặc mặt đất mới tạo ra được âm thanh như vậy.
Mọi người đồng thời nghĩ đến Thích Mê.
Trịnh Viện Viện sửng sốt một lúc, lập tức chạy ra cửa: “Có phải cô Thích bị ngã rồi không?” Vừa nói vừa định mở cửa.
Đỗ Thụy vẫn kiên quyết đè cửa lại: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
“Âm thanh lớn như vậy sao có thể không có chuyện gì được?” Trịnh Viện Viện cố gắng kéo anh ấy ra.
Đỗ Thụy vẫn đứng bất động như quả tạ.
"Thầy Đỗ, anh như vậy là muốn làm gì?" Trịnh Viện Viện giật mình nhìn anh ấy.
Đỗ Thụy hơi cúi người, nhỏ giọng ghé vào tai cô ấy nhắc nhở: “Còn bọn trẻ ở đây, đừng hoảng hốt.”
“……”
Trịnh Viện Viện bình tĩnh lại, hạ tay xuống, quay đầu lại thì thấy mười đứa trẻ đều đang chống tay ngồi dậy, chớp mắt nhìn cô.
Vương Tiểu Hổ: "Cô Trịnh không đi xem ạ? Lỡ như cô Thích ngã chết thì sao?"
Triệu Nhất Triết: "Đúng vậy, nếu ngã chết thì chúng ta phải gọi 120 ngay lập tức."
Tình huống vừa rồi như vô tình bật một công tắc nào đấy, Địch Vân Đồng vốn đang im lặng liền oa một tiếng khóc lớn: "Em không muốn cô Thích chết! A——Em muốn gặp mẹ!"
Cậu bé là đứa nhỏ nhất trong lớp Đậu Đinh, mới ba tuổi, mới tới nhà trẻ học được một tuần, mềm mại như một con thỏ trắng nhỏ khóc thút thít. Giống như phát động ngàn con sóng, bọn trẻ lại bắt đầu khóc.
Trịnh Viện Viện: "..."
Đỗ Thụy: "..."
Hai người đang không biết xoay sở thế nào, Đỗ Thụy đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có lực đẩy vào, vội vàng bỏ tay xuống.
Tuy nhiên Thích Mê chỉ hé cửa một chút mà không đi vào.
Nhưng chỉ một khe nhỏ, Đỗ Thụy đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu xộc vào, anh ấy theo bản năng lùi lại một bước, khẽ cau mày: “Cô không sao chứ?” Thật ra anh ấy rất muốn hỏi Thích Mê có phải cô bị ngã ở nhà vệ sinh hay không, nhưng nghĩ lại thấy không quá lịch sự, tốt nhất là không nên hỏi.
"Không có việc gì, anh không cần ra ngoài, tôi đi tắm rửa, cố gắng trì hoãn thêm chút nữa, khi về tôi sẽ giải thích với bọn trẻ." Nói xong, không đợi Đỗ Thụy phản ứng, cô liền đóng cửa lại.
Thích Mê vừa cúi đầu xuống, mùi hôi thối từ cơ thể cô xộc thẳng vào mũi. Thật sự quá kinh tởm, nhớ lại con quái vật vừa rồi, dạ dày lại nôn nao.
Cô tự nhận là đã gặp qua không ít quái vật ở tận thế, ít nhiều vẫn có thể chống cự, nhưng thứ vừa rồi thực sự đã khiến cô sợ hãi.
Con quái vật kia hẳn đã từng là một người phụ nữ, mặc bộ váy rách rưới, chân tay duỗi sang một hai bên như con ếch, quái dị bám vào trần nhà. Đầu quay 850 độ quay về phía sau, sau lưng còn thấy xương bả vai nhọn hoắt nhô lên.