Chương 6

Trịnh Viện Viện cạn lời.

Cô ấy lo lắng liếc nhìn cửa sổ, nghĩ nếu là nhật thực thì lúc này cũng phải có ánh sáng chiếu vào chứ? Tại sao vẫn còn tối thế này?

Không chỉ vẫn đen kịt, mà không khí còn ngày càng lạnh.

"Cô ơi, khi nào chúng ta có thể ra ngoài tìm cha mẹ?" Phương Hân Duyệt, cô bé thắt bím tóc hai bên, đôi mắt đỏ hoe, âm thanh nức nở hỏi. Bình thường cô bé là đứa khá mạnh dạn và hoạt bát, nhưng bây giờ cô bé lại sợ hãi đến mức bật khóc, cảm giác sợ hãi này giống như cảm lạnh, truyền từ người này sang người khác, cuối cùng bọn trẻ cùng bắt đầu khóc.

Trịnh Viện Viện vốn đã lo lắng, nên khi nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ, cô ấy lại càng gấp gáp hơn, xoa xoa cánh tay của mình nhìn về phía Đỗ Thụy: “Thầy Đỗ, hay là chúng ta chiếu đèn pin cho bọn nhỏ ra ngoài đi, để bọn chúng đứng trong này suốt cũng không phải biện pháp.” Nói gì thì nói, mấy phụ huynh kia cũng thật kiên nhẫn, tình huống này cũng không thấy chạy vào đây đón con.

Đỗ Thụy có chút mất tự nhiên giật mình, ngập ngừng nói: “Cứ chờ cô Thích quay lại đã.” Sau đó, anh ấy đi về phía cuối lớp, dọn từng chiếc giường nhỏ xuống, hô lớn: "Các em lại đây đắp chăn vào đi, đừng để bị nhiễm lạnh."

“Không, em muốn đi tìm mẹ!” Vương Tiểu Hổ mất kiên nhẫn, đeo cặp sách lên lưng chạy ra cửa. Vừa động vào tay nắm cửa định kéo ra, Đỗ Thụy đã lao tới đè cửa lại.

Đỗ Thụy bình thường không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, bọn trẻ cũng khá sợ anh ấy, giờ còn cau mày lại, càng thêm đáng sợ.

Vương Tiểu Hổ thấy thế sợ hãi rút tay lại.

“Đi, để cặp sách xuống, lên giường của mình đi.” Đỗ Thụy cố ý lạnh lùng nói.

Vương Tiểu Hổ khịt mũi, mặt xám xịt chạy đến chiếc giường nhỏ của mình, ném cặp sách Ultraman bên cạnh, kéo chăn bông nhỏ đắp lên người.

Đỗ Thụy nhìn chín đứa còn lại. Nếu có Vương Tiểu Hổ ngoan ngoãn thì sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba... Cuối cùng, bọn trẻ không chịu được lạnh nên đều bỏ cặp sách xuống, ngoan ngoãn nằm lên giường của mình.

Vài phút sau, Triệu Nhất Triết vốn đang cau mày suy nghĩ đột nhiên nói: "Thưa thầy, em không nghĩ đây nhất định là nhật thực đâu."

Cậu bé là đứa trẻ thích học tập nhất trong lớp Đậu Đinh, thường xuyên hỏi đông hỏi tây, đúng là bộ não của cậu bé 4 tuổi này có nhiều kiến thức hơn các bạn đồng trang lứa: “Cha em nói rằng kỷ lục nhật thực dài nhất từng được ghi nhận là 12 phút, giờ đã vượt quá lâu lắm rồi.”

Trịnh Viện Viện nhìn Đỗ Thụy cầu cứu, lắp bắp đáp lại: "Đây... có lẽ là.. phá kỷ lục?"

Đỗ Thụy bất lực nhún vai.

Triệu Nhất Triết nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, vui vẻ đá tung chăn ra: "Hay quá! Nếu phá kỷ lục, vậy chúng ta có thể đang chứng kiến

lịch sử!"