Ngay sau đó, Thích Mê nghe thấy được người đàn ông nhảy từ trên máy điều hòa xuống đất.
Người đàn ông dừng chân đứng ở chỗ này thêm một lát, vài giây sau, tiếng bước chân bắt đầu rời đi về hướng ngược lại.
Đi rồi?
Thích Mê vẫn nín thở, không dám lơ là một chút nào, cô cố gắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa. Cho đến khi bên tai không còn chút âm thanh khác nào, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngay từ lúc bắt đầu ban nãy, trên gương mặt cô đã có một sợi tóc phe phẩy ngứa ngáy, nhưng cô không hề dám động đậy, chỉ căng thẳng kéo căng cơ thể cứng đờ của mình. May mà bây giờ người đàn ông kia đã đi xa, cô mới nhịn không được vươn tay gãi gãi.
Vải dệt của cái áo khoác thể thao này thật sự gây ra quá nhiều âm thanh, đường phố ở đây vốn vô cùng im ắng, tiếng loạt soạt vang lên nghe vô cùng chói tai, nếu mặc đi chiến đấu thì chắc hẳn không có gì vấn đề, nhưng nếu như muốn ẩn nấp, âm thanh âm này quá dễ dàng bị phát hiện.
Thích Mê sờ soạng cửa ban công, bước bước nhỏ đi vào. Cô đưa điện thoại di động lên mở đèn để chiếu sáng sau đó lập tức dùng tay che lại, cô không dám để đèn quá sáng, chỉ cần có thể thấy được đường đi là được.
Cô đi tới một gian phòng ngủ, đầu giường treo một bức ảnh kết hôn ngọt ngào và trải bộ ga trải giường đỏ rực. Thích Mê đi thẳng tới tủ quần áo, khi mở ra thì thấy bên trong treo một loạt quần áo chỉnh chỉnh tề tề, dựa theo mùa thu mùa đông mà treo, nửa bên trái là quần áo nữ, nửa bên phải là quần áo nam, phía dưới còn có một hộp quần áo trẻ em chưa mở.
Cô hơi ngạc nhiên trước sự gọn gàng sạch sẽ của nơi này, cô đã đi qua không ít tận thế, nơi nào cũng đầy thi thể trải khắp khắp nơi, thương vong đầy mắt. Nhưng căn phòng này thì khác, nó cho người ta một loại ảo giác đây chỉ là một đêm khuya trong thế giới bình thường.
Chỉ tới khi nhìn thấy sự xuất hiện bất thình lình của mấy con sâu lớn trên góc giường, cô mới bừng tỉnh, nhận ra nơi này vẫn là tận thế.
Cô nhanh chóng thay đồ thể thao của nữ chủ nhà, tuy rằng hơi lạnh một chút, nhưng bộ đồ thể thao bằng vải cotton nhẹ nhàng, hoạt động tiện hơn hẳn áo lông vũ. Sau đó cô đem tất cả quần áo dư lại trong tủ ném lên giường, đóng gói chúng lại, trên dưới trái phải cẩn thận dùng khăn trải giường gói lại, mang cả chăn đệm ga trải giường đi luôn.
Toàn bộ đồ đạc ước chừng to bằng ba người cô cộng lại.
Cô kéo một cái tay nải to đi ra ban công, chiếu sáng khắp nơi, sau khi xác nhận phía dưới không có người, cô ném tay nải xuống phía dưới, ngậm di động trong miệng, sử dụng cả tay cả chân nhảy trở về mặt đất.
Thích Mê thử khiêng đồ lên, nhưng đáng tiếc trọng tâm của cô không ổn định, nên cũng chỉ có thể tiếp tục vừa túm vừa kéo đi.
Vừa rồi khi bị truy đuổi, trông cô không khác gì con ruồi nhặng không đầu đang chạy trốn, nhưng kỳ thật, mỗi một lần lựa chọn phương hướng cô đều tỉ mỉ suy xét. Khu dân cư này nhìn có vẻ như cách xa nhà trẻ, nhưng kỳ thật, từ đường giao nhau vừa rồi lại đi lên phía trước mấy cái rẽ, sẽ đi tới đường chính dẫn thẳng tới nhà trẻ.