Chương 17

Tới đường chính, lại đi thẳng thêm mười phút là đến nơi

Thích Mê không dám chậm trễ, cô kéo đệm chăn chạy về phía trước, chỉ mất năm phút đã thấy trước mặt có ánh sáng.

Hả?

Từ từ.

Sao ánh sáng lại có màu đỏ?

Cô giật mình, tăng tốc chạy về nhà trẻ.

Ngay khi vừa mở cửa Lớp Đậu Đinh ra, cô ngây người.

Không biết là ai tìm được một cái thùng sắt lớn, bên trong có một ngọn lửa cháy bừng bừng, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đang ôm bọn nhỏ ngồi vây quanh đống lửa.

Vừa nhìn thấy Thích Mê, mười mấy đôi mắt cùng một động tác, nhất trí quay sang nhìn cô.

“Cô Thích, cô đã trở lại?!” Trịnh Viện Viện vui mừng nói.

Thích Mê gật gật đầu, cô lôi kéo đồ vật đi tới, nét mặt mờ mịt hỏi: “Ai đốt lửa?”

“Tôi.” Đỗ Thụy không chút hoang mang móc ra một cái bật lửa.

Thích Mê: “Anh… anh đi ra ngoài à?”

Đỗ Thụy gật đầu: “Thật sự là quá lạnh, tôi đã nghĩ xem có thể đốt lửa hay không, ở đây nhiều người như vậy, không thể chỉ dựa vào một mình cô được.”

Thích Mê như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, nhưng cô vẫn nghiêm túc dặn dò: “Về sau nếu có thể không ra ngoài thì không nên ra ngoài.” Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, lần này Đỗ Thụy ra ngoài còn may mắn, nhỡ đâu gặp phải mấy loại quái vật giống cô khi nãy, chỉ sợ nơi này, có lớn có nhỏ, không một ai có thể sống sót.

Đỗ Thụy do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Trong khi bọn nhỏ tò mò xem xét những chiến lợi phẩm cô mang về lần này, Thích Mê đứng ở một bên, khuôn mặt lạnh nhạt. Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nếu vừa rồi cô đi ra ngoài kia một thời gian, có quái vật tấn công nơi này thì làm sao bây giờ? Tới lúc cô trở về nhìn thấy cảnh tượng sẽ như nào? Máu chảy thành sông hay là quần áo vương vãi trên mặt đất?

Tưởng tượng thôi cô cũng không dám tưởng tượng.

Thích Mê dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên cô cảm giác có người tới gần, quay đầu, thấy Đỗ Thụy đã mặc xong một bộ quần áo lông vũ màu đen, hình như hơi nhỏ một chút, quần áo đính chặt lên trên người anh ấy.

“Chờ chút nữa tôi sẽ đi ra ngoài tìm thứ phù hợp hơn cho anh.” Thích Mê khẽ cười một tiếng.

Đỗ Thụy nhàn nhạt ừ một tiếng, rõ ràng anh ấy đến đây không phải vì muốn thảo luận vấn đề này với cô, anh ấy quay đầu lại liếc nhìn bọn nhỏ, học theo Thích Mê dựa vào tường, cố ý hạ giọng: “Vừa rồi ở ngoài hành lang, tôi đã thấy một——” anh ấy ngập ngừng, nghĩ nghĩ tìm từ rồi mới nói: “Một món đồ vật đáng sợ… là do cô gϊếŧ sao?”

“Ừ.”

Đỗ Thụy hơi ghé mắt sáng: “Hình như cô rất quen thuộc với mấy chuyện như thế này?”

Thích Mê cười: “Đúng vậy, trước kia làm nhiều lần rồi.”

Đáy mắt Đỗ Thụy hiện lên một tia sáng tỏ, chậm rãi nói: “Khó trách.”

Nụ cười trên khóe môi Thích Mê càng sâu hơn.

Hai người im lặng một lúc.

Đỗ Thụy chỉ hỏi thế, không tiếp tục hỏi thêm. Vốn dĩ anh ấy là người không thích nói chuyện nhiều, nếu không phải nhìn thấy mấy thứ thật sự đáng sợ kia thì chắc anh ấy sẽ không lắm miệng hỏi Thích Mê những lời này.