Chương 15

Thích Mê cảm thấy tố chất thân thể của mình quá mạnh, mặc dù đã có một khoảng thời gian cô không tiếp xúc với trải nghiệm sinh tồn cường độ cao, nhưng tốc độ chạy trốn của cô không hề chậm. Thế mà tiếng bước chân ở phía sau vẫn theo sát không ngừng, lúc xa lúc gần, vẫn luôn duy trì một khoảng cách theo sát nhất định.

Chậc, cô đã bị một thứ phiền toái để mắt tới rồi sao?

Vừa rồi khi xoay người chém một đao, cô thấy người nọ có vóc dáng rất cao, dáng người rất khỏe mạnh, nếu trực tiếp đối đầu có lẽ cô không có phần thắng.

Nếu không thể đánh chính diện, cô cũng chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn. Khi chạy ngang qua đoạn đường giao nhau, cô ném đồ vật đang đặt trên một bên vai mình xuống mặt đất, bản thân bỏ chạy theo một phương hướng khác. Sau khi tắt đèn của điện thoại di động, cô bò dọc theo máy điều hòa bên ngoài tầng một của tòa nhà dân cư lên trên, tóm được ban công tầng hai, hai tay dùng một chút lực, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào trên ban công.

Bởi vì trời tối không nhìn thấy rõ đường, cô không dám đi lung tung, sau khi sờ soạng thấy một cái chậu hoa thon, dài tận một mét, cô lập tức thu mình lại, trốn phía sau chậu hoa.

Tiếng bước chân đang đến gần, người vừa rồi đuổi theo đã dừng lại ở chỗ đường giao nhau mà Thích Mê mới ném đi chiếc áo lông vũ.

Yên ắng vài giây, tiếng bước chân chậm rãi vang lên hướng tới bên này. Nghe âm thanh, người này có bước chân nặng nề, kết hợp với tiếng thở dày đặc, xác suất lớn là một người đàn ông.

Đồng thời, khả năng cao, đây cũng là một con quái vật.

Bằng không thì, chắc chắn hắn không thể nào bình thản ung dung nện bước ở trong hoàn cảnh tối tăm như thế này được. Từng bước một đều rơi xuống đúng chỗ, giống như có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong bóng đêm.

Sáu bước…

Bảy bước…

Tám bước…

Vừa rồi ở thời điểm Thích Mê chạy tới, cô cố ý tính toán xem từ đường giao nhau đến nơi đây có bao nhiêu bước, so với chiều cao 158 cm của cô, đi đến nơi này yêu cầu mất mười hai bước, mà so với chiều cao của một người đàn ông chân còn dài hơn mà nói, đại khái có thể ít hơn ba bốn bước.

Quả nhiên, tới bước thứ chín, người đàn ông kia dừng bước chân.

Xung quanh tất cả đều tối om, Thích Mê căn bản không biết người đàn ông kia đến tột cùng có phát hiện ra cô không. Cô chỉ có thể ngừng thở, đôi tay gắt gao cầm lấy chậu hoa ở trước mặt. Cô nghĩ nếu người đàn ông này đi lên, cô sẽ dùng chậu hoa đập vào người đó, cho dù không gϊếŧ được thì nhiều ít cũng có thể tranh thủ một ít thời gian để chạy trốn.

Đang nghĩ ngợi, cô nghe thấy phía dưới truyền đến âm thanh đôi chân đạp lên điều hòa bên ngoài tường.

Hắn tới rồi!

Thích Mê càng thêm ra sức giữ chặt chậu hoa, siết chặt bụng lấy đà.

Giây tiếp theo, bên tai của cô bay tới tiếng huýt sáo du dương.

Từ nơi xa bay tới, chợt ngắn chợt dài, khi cao khi thấp, giống muốn truyền lại ám hiệu bí mật nào đó.