Chương 38

Chương 38: Em gái bệnh kiều VS Anh trai trung khuyển nhà bên (38)

“Chậc, chuyện bố ruột của Tống Thiên, có trời biết, đất biết, anh biết, em biết! Chắc chắn sẽ không có người thứ ba biết chuyện này đâu, đừng lo lắng! Hiện giờ Thiên Thiên đã trưởng thành, bắt đầu tiếp quản công ty của ông ta. Sớm muộn gì tất cả tài sản của ông ta cũng sẽ thuộc về con gái chúng ta, em hận người đàn ông đó lắm đúng không? Đây chính là cách trả thù tốt nhất dành cho ông ta."

Người đàn ông mỉm cười và đặt một nụ hôn lên má Bối Anh Nguyệt, cố ý nhẹ giọng để bà vui.

Bố, bố ruột?!

Hít một hơi thật sâu, Tống Luân gần như ngất đi.

Tống Thiên không phải con gái của ông ta?

Người đàn bà khốn nạn kia đã lừa dối ông ta nhiêu năm như vậy sao!

Bảo sao ngày đó Bối Anh Nguyệt cứ nằng nặc đòi kết hôn, hóa ra trong bụng đã có mầm mống hoang dại, bà ta lừa ông ta làm người đổ vỏ!

Tống Luân tự hỏi bản thân, sau khi kết hôn ông ta đối xử tốt với bà ta, ngàn y trăm thuận với bà ta như vậy, rõ ràng là bà ta không giữ đạo làm vợ mà dám lừa dối ôn tag. Nghĩ lại trước đây đều là do ông ta ngu ngốc để bà ta tự do chỉ vì ông ta cảm thấy áy náy, nhờ vậy mà tác thành cho đôi cẩu nam nữ kia, thậm chí ông ta còn đối xử tốt với giống hoang kia gấp bội lần…

Trong phút chốc ông ta cảm thấy như trời đất quay cuồng sụp đổ!

Ông ta không còn tâm trí để nghe gì nữa, trong đầu ông chỉ còn lại một ý nghĩ: gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ này!

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn chọn cách bí mật điều tra.

Ưu tiên trước mắt bây giờ là quay lại làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.

Chờ có kết quả rồi ông sẽ tính sổ với họ một lượt!

Tống Luân nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ bừng nhìn sâu xa vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt rồi lặng lẽ rời đi.

【Em gái, có thật là Tống Thiên đã gửi lời mời đến tên gian phu của bà Bối Anh Nguyệt không?】

438 tỏ vẻ khó hiểu, tuy Tống Thiên biết ông ta là người tình của mẹ nhưng lại có thái độ hệt như nhà họ Bối, cô ta khinh thường người đàn ông vô dụng đó, cho rằng ông ta không xứng với mẹ cô ta.

Vậy thì làm sao cô ấy có thể mời người đàn ông đó đến vào một dịp quan trọng như vậy.

"Mi nói xem?"

Khẽ cười một tiếng, Lạc Li hỏi ngược lại, ngoan ngoãn đến bên cạnh Bạch Dục.

Không lâu sau, Tống Luân cũng trở lại với sắc mặt khó coi.

Tiệc cưới cũng chính thức bắt đầu, Tống Thiến mặc váy trắng nắm tay Giang Hoài bước lên sân khấu, bắt đầu bài phát biểu giữa tràng pháo tay nồng nhiệt của quan khách.

"Chúng tôi rất vui vì mọi người đã dành thời gian tham gia bữa tiệc đính hôn này dù lịch trình bận rộn..."

Khi cả hai còn chưa nói hết câu thì một vị khách không mời lại đến, khóe miệng hắn trưng ra một nụ cười.

"Tưng bừng chưa kìa! Một dịp trọng đại như vậy mà em lại không thông báo cho anh, suýt nữa anh đã bỏ lỡ một màn trình diễn hay rồi."

Lục Tinh Thần cứ vậy xông vào sảnh, tay cầm một một đống thứ màu trắng, trông như thể hắn đang lùng bắt ai vậy.

Cả cuộc đời Tống Thiên, Lục Tinh Thần chính là cơn ác mộng không thể xóa nhòa đối với cô ta, nên khi vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt cô ta ngay lập tức trở nên cứng đờ, chưa bao giờ cô ta cảm thấy hoảng sợ như lúc này.

"Lục Tinh Thần! Nếu anh đến với tư cách là một người bạn, chúng tôi luôn hoan nghênh anh tới, nhưng nếu anh tính làm gì xằng bậy thì ở đây không hoan nghênh đâu, biến đi!"

Giang Hoài choàng tay qua vai cô ta vỗ về bảo vệ, cất giọng nhắc nhở hắn.

"Chậc chậc, trước đó Tống Thiên đã đính hôn với Lục Tinh Thần tôi, và tôi chưa bao giờ đồng ý hủy bỏ hôn ước. Bây giờ các người định gạt tôi để đính hôn, chuyện gì đây? Trùng hôn à? Tống Thiên! Em tính cho anh đội mũ xanh sao? Haha, anh nhớ lúc em lên giường cùng anh thì rất hào hứng cơ mà? Muốn qua cầu rút ván thì cũng phải hỏi anh trước một tiếng chứ!"

Khác với một quý ông lịch lãm như Giang Hoài thì Lục Tinh Thần là một kẻ lưu manh chính hiệu.

Miệng ngậm điếu thuốc, hắn mà ném đống đồ máu trắng trên tay đến cặp đôi trên sân khấu trước sự chứng kiến

của tất cả quan khách ngay tại đó.

"Lục Tinh Thần, anh mẹ nó bị điên à?"

Giang Hoài nhanh chóng kéo Tống Thiên lúc này đang run rẩy, khuôn mặt tái bệch ra phía sau để bảo vệ, “chiếc mặt nạ” hoàn hảo của anh ta cũng bay theo tiếng thét vang vọng khắp sảnh.

Quan khách tò mò nghe ngóng, quan sát các khối trắng vương vãi trên mặt đất.

Đó là ga trải giường màu trắng trong khách sạn.

Ở giữa tấm khăn trải giường có một vết máu đã khô nổi bần bật trên nền trắng.

"Cái gì thế?!"

Từ dưới khán đài có ai đó kêu lên.

"Thì đương nhiên là lần đầu của cô ấy rồi! Chậc, Tống Thiên à, em xem đi, anh yêu em nhiều đến nhường nào. Từng món đồ của em anh đều lưu giữ lại hết. Sao hả Giang Hoài? Anh thích món quà cưới này của tôi không?”

Lục Tinh Thần nhăn nhở, ngang ngược cười nói.

Hắn đã đợi ngày này từ rất lâu rồi!

Dám cắm sừng hắn sao? Vậy thì hắn cũng sẽ cho gã Giang Hoài kia được nếm thử mùi vị đó.

Bây giờ mọi người đều biết sự ô uế của Tống Thiên, hắn muốn xem kết cục của chuyện này rồi sẽ ra sao.

"Lục Tinh Thần, cái đồ vô liêm sỉ nhà anh!"

Sợi dây kìm nén cuối cùng trong cơ thể bị đứt, Tống Thiên tái mặt hét to.

Sao anh ta dám!

"Giang Hoài, Tống Thiên đang mang thai, anh có chắc đứa bé là của anh không? Hay lại “vui mừng làm cha” không biết chừng à."

Lục Tinh Thần cười nhạo, lại một lần nữa tung ra một tin nóng.

Đồng tử Giang Hoài đột nhiên co rút lại.

Quả thật Tống Thiên đã có thai, tính ra thì cũng không bao lâu kể từ khi họ đến với nhau.

Vốn dĩ anh ta định tổ chức đám cưới nhưng Tống Thiên lại muốn mình có thể làm một cô dâu xinh đẹp nên anh quyết định đính hôn trước, rồi tổ chức đám cưới sau khi sinh con xong.

Đây là lý do vì sao hôm nay Tống Thiên lại chọn một chiếc váy bồng bềnh để che đi phần bụng của mình.

Thai được bốn tháng tuổi nên bụng dưới đã hơi nhô lên. Bây giờ chuyện này bị Lục Tinh Thần phá hỏng, nếu tính kỹ thì có vẻ thời gian giữa hai bên cũng tương đương nhau.

Cũng có khả năng đứa trẻ trong bụng là của Lục Tinh Thần!

"Nó không thể nào là của anh! Làm sao có thể được!"

Tống Thiên choáng váng trước cú sốc lớn này.

Không thể nào.

Đứa trẻ không thể là của Lục Tinh Thần!

Cô ta đã phải vất vả lắm mới có thể có một cuộc sống mới, vậy mà cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng năm xưa, đứa nhỏ này sao có thể là của hắn được!

Nhưng nếu là thật thì...

Trong phút chốc, đôi mắt của cô lóe lên một tia sát ý.

Cô sẽ không bao giờ chấp nhận việc sinh ra đứa con hoang này!

Nhận thấy được ý định đó, vẻ mặt Giang Hoài liền thay đổi: "Thiên Thiên, đừng tin lời nói một phía của anh ta, chắc chắn đây là con của chúng ta!"

"Chậc chậc, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nóng lòng muốn được làm cha đến vậy."

Lục Tinh Thần cười lớn khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cả hai, tâm trạng hắn đầy phấn khởi.

Mấy chữ “làm cha” hình như còn khiến hắn kí©h thí©ɧ hơn cả Giang Hoài lẫn Tống Thiên.

Cảm thấy vết thương như bị lưỡi dao sắc bén cứa lại, sắc mặt Tống Luân tối sầm, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Bối Anh Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn bà ta với ánh mắt như vậy, cảm giác tội lỗi trong mắt ông ta đã không còn, thay vào đó ông ta giống như một con dã thú miệng đầy máu tanh, chỉ cần nhe nanh là có thể cắn đứt cổ của bà Bối.

Lúc này, Bối Anh Nguyệt không dám nhìn lại, bà ta e ngại nhìn đi chỗ khác với lương tâm cắn rứt.

Xuyên suốt câu chuyện, Lạc Li thoải mái tựa đầu vào vai Bạch Dục, lặng lẽ hóng biến.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của một vài người, môi cô hơi nhếch lên, cong thành hình vòng cung sâu.

Không chịu nổi sao?

Kịch hay… vẫn còn đang chờ đấy!

438 bỗng dung thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nó đã nói rồi, một ký chủ xấu xa như vậy thì làm sao có thể buông tha cho nam chính và nữ chính đây.

Nhưng nếu là cô ấy ra tay thì nó yên tâm rồi!

Phỉ phui cái mồm, nghĩ gì vậy trời, nó rõ ràng là một thiên thần nhỏ đáng yêu đấy chứ!

Thuộc tính của ký chủ hắc tuyến quả thực rất đáng sợ.

Cô âm thầm tính toán mọi chuyện, bản thân thì ngư ông đắc lợi như hoàn toàn không liên quan.

Tất cả mọi người đều bị trúng kế của cô mà đến họ còn không biết, chà, thủ đoạn này quả thật là cao thủ.