Quý Dữ Tiêu đoán không được, như là hiện tại anh cũng không hiểu vì sao Lâm Lạc Thanh lại bằng lòng kết hôn với anh.
Chuyện lớn như vậy, vẫn luôn có nguyên nhân, chỉ là đến tận bây giờ, anh vẫn không biết là nguyên nhân gì.
Nhưng không sao, Quý Dữ Tiêu nghĩ, sẽ có ngày anh biết được thôi.
“Được rồi, vậy chỉ gọi mấy người bạn của anh đi thôi.”
“Vâng.” Lâm Lạc Thanh vui sướиɠ nói.
Quý Dữ Tiêu nhắn tin vào nhóm bạn bè, lời ít mà ý nhiều: [Đi đăng ký kết hôn, mời mấy cậu đi ăn cơm.]
Trong nháy mắt, cả nhóm đều chấn động!
Trang Việt: [nhanh như thế á!]
Ngụy Tuấn Hòa: [Tuy hôm đó tôi chúc các cậu tân hôn vui sướиɠ, bách niên hảo hợp, nhưng cậu cũng không cần nhanh đến mức thật sự đi kết hôn luôn chứ! Mới được mấy ngày thôi! ]
Khúc Anh Triết: [...Chúc mừng!]
Trang Việt: [ Không phải đâu, sao lại thế này. Chúng ta mới gặp nhau hôm trước mà? Sao hôm nay đã đi đăng ký rồi? ]
Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói: [Em ấy gấp lắm không chờ nổi.]
Trang Việt: [Thế này thì đúng là quá gấp không chờ nổi thật…]
Ngụy Tuấn Hòa: [Cậu ấy gấp không chờ nổi, còn cậu thì cứ thế đồng ý luôn?]
Khúc Anh Triết: […Chúc phúc!]
Quý Dữ Tiêu khẽ cười một tiếng: [Không còn cách nào, tôi cảm động quá, cậu không thấy cảm động à? Mười lăm năm đó, cũng nên gấp không chờ nổi.]
Trang Việt: [Đúng là như thế, nhưng vẫn cảm thấy tốc độ kết hôn của cậu nhanh quá.]
Ngụy Tuấn Hòa: [Đâu chỉ quá nhanh, phải là siêu tốc.]
Khúc Anh Triết: […Tân hôn vui vẻ!]
Quý Dữ Tiêu: [Cho nên cùng đi ăn một bữa đi]
[Được.] Mấy người họ lúc này mới đồng ý.
Anh mời xong mấy người bạn thì lấy giấy kết hôn của Lâm Lạc Thanh đặt cạnh giấy kết hôn của mình rồi chụp một tấm.
“Không ngại anh đăng lên vòng bạn bè chứ?” Quý Dữ Tiêu hỏi.
Lâm Lạc Thanh lắc đầu, “Anh đăng đi.”
Quý Dữ Tiêu cười, véo mặt cậu một cái, rồi anh cúi đầu, đánh mấy hàng chữ.
Lâm Lạc Thanh tò mò không biết anh viết cái gì, cho nên cậu tự mở vòng bạn bè của mình ra, bài đầu tiên chính là bài Quý Dữ Tiêu mới đăng.
Quý Dữ Tiêu: [Kết hôn. Không thể ngờ rằng tôi đã như vậy mà vẫn còn có người thật lòng với tôi. Một kẻ đã rách nát như anh sao có thể xứng với một người yêu anh sâu đậm như em. Chỉ hy vọng em vạn sự như ý, tinh đồ bằng phẳng. Nếu em không rời, thì anh quyết không bỏ.]
Đăng kèm là tấm ảnh chụp giấy kết hôn của hai người.
Lâm Lạc Thanh:…
Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn bạn đời mới cưới của mình, “Anh ơi, có phải gần đây anh xem phải thứ gì không nên xem không?”
Quý Dữ Tiêu: “Ví dụ?”
“Những câu trích dẫn phổ biến trên không gian Q.Q?”
Quý Dữ Tiêu:…
“Thấy lời dẫn trên vòng bạn bè của anh, em cứ cảm thấy câu tiếp theo của anh nên là ‘ai dám chặt đứt cánh của em thì anh sẽ phá hủy cả thiên đường của hắn’.”
Quý Dữ Tiêu gật đầu, “Học được rồi, lần sau anh sẽ dùng.”
Lâm Lạc Thanh:
“Còn có lần sau hả?!”
Vẻ mặt Quý Dữ Tiêu vô tội, “Vì sao lại không thể có lần sau.”
Lâm Lạc Thanh:…
“Cho nên anh đăng cái này rốt cuộc để làm gì?” Cậu khó hiểu nói, “Cố ý để người khác xem được à? Ai vậy, ba anh à?”
Quý Dữ Tiêu đặt di động xuống, thở phào một hơi, trả lời cậu, “Nhiều người lắm, sao chỉ có mình ba anh được.”
Lâm Lạc Thanh:…Cho nên giữa cha con hai người là chuyện như thế nào!
Kỳ lạ.
Quý Mộc vừa mới chuẩn bị ăn cơm, thì nhận được ảnh chụp màn hình của Quý Hòe: [Bọn họ thật sự đi đăng ký kết hôn rồi!]
Quý Hòe: [Đù, ghê tởm quá. Lâm Lạc Thanh rốt cuộc hạ cổ gì cho anh họ mà anh họ lại còn cảm thấy mình không xứng với anh ta! ]
Quý Hòe: [Anh xem cách anh ta viết đi, trình độ không khác gì học sinh tiểu học chỉ biết yêu đương.]
Quý Mộc xem, ánh mắt hắn dừng lại ở hai chữ “rách nát”.
Hắn đương nhiên biết người ta sau khi bị tàn tật thì tính tình sẽ thay đổi hoàn toàn, tự sa ngã, bất chấp tất cả cũng là chuyện thường thấy. Chỉ là hắn không ngờ rằng Quý Dữ Tiêu cũng sẽ thành ra như vậy.
Cũng đúng thôi, trước khi xảy ra chuyện anh kiêu ngạo trương dương như vậy, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ khiến cho anh trai và chị dâu thân thiết nhất chết trước mặt anh, mà anh còn bị tàn phế, sự chênh lệch này, là ai cũng không thể chấp nhận được.
Chắc là đậu càng cao thì rơi càng thảm, cho nên năm đó anh kiêu ngạo biết bao thì hiện giờ cũng tự sa ngã biết mấy.
Quý Mộc nhìn ảnh giấy kết hôn, lúc này thì hắn mới tin tưởng rằng anh thật sự đã không còn ý chí chiến đấu
Dù sao thì Quý Dữ Tiêu trước khi xảy ra chuyện, sao có thể nói được những lời này. Anh tâm cao khí ngạo như vậy, tự cho mình là siêu phàm. Loại người như Lâm Lạc Thanh muốn gia thế không có gia thế, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn tài hoa không có tài hoa, chỉ có một khuôn mặt, anh nhìn cũng chẳng thèm nhìn ấy chứ đừng nói là kết hôn, còn nói là ‘nếu em không rời, thì anh quyết không bỏ’.