Chương 28.2

Lâm Lạc Thanh không thể tin nổi anh lại làm việc khác người như thế. Cậu xấu hổ và giận dữ cầm lấy một bộ quần áo ném về phía anh, xoay người thì tiện tay chọn một cái áo mặc vào.

Quý Dữ Tiêu đón bộ đồ cậu ném đến chỗ anh, đặt trên đùi. Anh đẩy xe lăn đến gần cậu, thì thấy Lâm Lạc Thanh đang thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc nhìn anh, cả mặt cậu đều đỏ bừng.

“Thẹn thùng à?” Quý Dữ Tiêu cố ý nói, “Bình thường người hay đòi kiểm hàng không phải là em à? Bây giờ anh mới vừa mở giấy gói ra, chỉ nhìn thoáng qua, mà em đã thành bộ dáng này?”

Lâm Lạc Thanh:…

Cậu đòi kiểm hàng là cậu kiểm hàng Quý Dữ Tiêu mà? Chứ có phải chính cậu đâu!

Cậu thì có gì đâu mà phải kiểm!

Lâm Lạc Thanh phồng mặt lên không nói lời nào, cúi đầu nhìn quần áo trên giường.

Quý Dữ Tiêu nhìn theo ánh mắt của cậu, rồi hỏi cậu, “Em không biết nên mặc bộ nào à?

Lâm Lạc Thanh “hừ” một tiếng không thèm để ý đến anh.

Quý Dữ Tiêu nghĩ ngợi, cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng rồi đưa cho cậu, “Mặc cái này đi, khá là hợp với bộ của anh.”

Lâm Lạc Thanh nghe vậy, thì nhìn lại anh. Cậu thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, áo sơmi có dáng rất hưu nhàn, thiết kế tinh xảo, làm bật lên sự sáng sủa, đặc biệt của anh.

Cũng rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng kia.

Cậu ngạo kiều duỗi tay cầm lấy, đang chuẩn bị thay quần áo, thì lại nhớ tới mà nhìn về phía Quý Dữ Tiêu, “Anh đi ra ngoài.”

“Chúng ta sắp kết hôn rồi, còn có cái gì không thể nhìn à?” Quý Dữ Tiêu đúng lý hợp tình.

Lâm Lạc Thanh vừa nghe thấy lời này thì quay đầu trừng mắt nhìn anh, “Nói rất đúng, chúng ta sắp kết hôn rồi, còn có gì không thể nhìn chứ. Thế thì ngài Quý tiên sinh làm mẫu cho em xem trước đi!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của cậu đã sáng quắc, ánh mắt sâu xa xẹt qua ngực của Quý Dữ Tiêu rồi lướt thẳng xuống dưới.

Quý Dữ Tiêu bật cười, “Em đối với anh đúng là vội vàng không dằn lòng nổi.”

“Bây giờ thì trông như người đang vội không dằn lòng nổi là anh đó.” Lâm Lạc Thanh phản bác.

Quý Dữ Tiêu cười một tiếng, “Thay quần áo đi, không trêu em nữa.”

Anh nói xong thì xoay xe lăn đi ra ngoài.

Lâm Lạc Thanh biết ngay là anh cố ý trêu cậu mà, thật là, mỗi ngày đều trêu cậu, trẻ con quá đi.Cậu thay xong quần áo rồi ra cửa, thì thấy được Quý Dữ Tiêu đang chờ trên hành lang.

Quý Dữ Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, nhận xét, “Rất đẹp trai.”

“Thật không?” Tâm trạng Lâm Lạc Thanh lại hơi bay bay.

Cậu đi qua cầm lấy tay đẩy xe lăn của Quý Dữ Tiêu , nhỏ giọng nói, “Anh cũng rất đẹp trai.”

Quý Dữ Tiêu nở nụ cười, không nói gì.

Quá trình đăng ký kết hôn diễn ra rất nhanh, trước đấy họ đã chụp xong ảnh rồi, nên cầm luôn tấm ảnh đến đưa cho nhân viên công tác là được.

“Chúc hôn nhân của hai người hạnh phúc, bạch đầu giai lão.” Nhân viên công tác đưa giấy kết hôn cho Lâm Lạc Thanh, thân thiện nói lời chúc phúc.

Lâm Lạc Thanh nhận giấy, nói với cô ấy, “Cảm ơn.”

Cậu nhìn giấy kết hôn màu đỏ trên tay mình, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên. Cậu cẩn thận cất tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay đi.

Sau khi đăng ký kết hôn, hai người chuẩn bị trở về nhà.

Lâm Lạc Thanh nhớ tới chuyện trước khi cậu xuyên qua, sau khi bạn học đăng ký kết hôn sẽ mời bạn bè có quan hệ tốt đến để chung vui. Vì thế cậu hỏi Quý Dữ Tiêu, “Chúng ta đăng ký kết hôn xong rồi, anh có muốn mời bạn của anh đi ăn không? Chắc là nên nói với họ một tiếng.”

Quý Dữ Tiêu không nghĩ tới chuyện này, trong suy nghĩ ban đầu của anh, việc đăng ký kết hôn chỉ là cách để anh khiến cho nhiều người thả lỏng cảnh giác.

Anh muốn xây dựng hình tượng một người sau khi bị thương thì nản lòng thoái chí, tự sa ngã. Để được như vậy, nếu anh kết hôn với một người trông hoàn toàn không xứng với mình, thì mọi người sẽ cảm thấy anh đắm mình trụy lạc, không còn ý chí chiến đấu.

Nhưng ý tưởng này đã sớm biến mất trong mấy ngày ở chung với Lâm Lạc Thanh, bởi vậy giờ phút này khi anh nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Lâm Lạc Thanh, thì anh rất phối hợp mà gật đầu, “Đúng là nên nói với bọn họ một tiếng. Em thì sao, gọi cả bạn bè của em đến, mọi người cùng ăn với nhau một bữa cơm.”

Lâm Lạc Thanh hiện tại làm gì có bạn bè nào. Những tên bạn kiểu hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ, cậu cũng không muốn liên hệ, cậu lắc đầu, “Em không có bạn bè nào đâu, gọi bạn của anh là được rồi.”

Quý Dữ Tiêu yên lặng liếc mắt quan sát cậu. Anh đã từng điều tra Lâm Lạc Thanh, tất nhiên là biết bên người cậu có người nào, nhưng hiện tại cậu lại nói là cậu không có bạn.

Là do cậu cảm thấy những người bạn đó của cậu không phải bạn bè thật sự? Hay là bởi vì lý do nào khác?