Chương 28.4

Quý Mộc cười mỉa mai, quá nực cười, thật là quá nực cười, Quý Dữ Tiêu mà cũng có ngày hôm nay sao?

Đúng là ông trời có mắt, anh xứng đáng bị rơi xuống ruộng.

Quý Mộc mở vòng bạn bè, nhắn một tin bình luận vào bài viết của Quý Dữ Tiêu: [Chúc mừng].

Không ai lại lấy chuyện hôn nhân đại sự ra nói giỡn, đặc biệt là loại người từ nhỏ đến lớn đều không hiểu cái gì là ép dạ cầu toàn như Quý Dữ Tiêu. Nếu anh đã rời khỏi cuộc đua này, thì Quý Mộc cảm thấy chính mình cũng nên thể hiện một chút sự dịu dàng của anh trai.

Hắn nhắn riêng cho Quý Dữ Tiêu một tin WeChat: [Chuyện của Tiểu Hòe anh đã biết. Anh thay nó xin lỗi em và cậu Lâm. Quà cưới của nó đêm nay anh sẽ đưa đến. Đương nhiên, làm anh họ, anh cũng sẽ chuẩn bị cho em một phần quà cưới. Tân hôn vui vẻ, Tiểu Tiêu, tương lai em chắc chắn sẽ tốt hơn.]

Quý Dữ Tiêu nhìn tin nhắn trong di động, trong mắt hiện lên sự khinh miệt không hề che giấu. Lúc này mà hắn còn không quên nhắc nhở là hiện tại anh không tốt, vẫn là kẻ tàn tật, ông anh họ này của anh đúng là bản lĩnh không giỏi nhưng âm mưu không thiếu, chỉ thế này, mà mỗi ngày còn mơ tranh giành tập đoàn nhà họ Quý với anh trai anh, cũng không biết tự xem mình mấy cân mấy lượng.

Quý Dữ Tiêu lạnh nhạt trả lời hắn một từ: [Ừ]

Ngay cả dấu chấm câu cũng lười đánh thêm.

Quý Mộc đã quen tính cách vui buồn thất thường của anh từ sau vụ tai nạn ô tô, tâm trạng anh bất ổn, cho nên hắn cũng không để ý. Hắn đang tính toán xem nên nói chuyện này cho Quý Chấn Hồng như thế nào, cũng không biết ông ấy có xem vòng bạn bè của Quý Dữ Tiêu không.

Ngụy Tuấn Hòa mới vừa lấy xe từ hầm để xe ra, tiện tay mở vòng bạn bè ra thì thấy bài viết ảo diệu của ông bạn tốt của mình.

Ngụy Tuấn Hòa:…

Ngụy Tuấn Hòa sợ tới mức ném thẳng điện thoại xuống, gì đây trời, đây là Quý Dữ Tiêu hả? Kẻ kiêu ngạo cuồng vọng Quý Dữ Tiêu, nghĩ ông trời là lão đại, anh trai anh là lão nhị, còn anh là lão tam?

Đùa cái gì vậy, đừng nói là chỉ có chân anh bị tàn tật, dù hôm nay anh liệt toàn thân, thì anh cũng không thể nói ra những lời như thế này!

Ngụy Tuấn Hòa run rẩy hạ tay xuống nhặt di động lên, rồi lại cẩn thận xem kỹ.

Những lời này rõ ràng là cố ý nói cho người có tâm xem. Vậy nên việc anh gấp gáp kết hôn như vậy, thật ra là có liên quan đến cái chết của anh trai anh à?

Ngụy Tuấn Hòa nghĩ như vậy thì thở dài.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Dữ Lăng ra đi ngoài ý muốn, nhưng Quý Dữ Tiêu thì khác, anh chưa bao giờ cảm thấy vụ tai nạn ô tô đó là một việc ngoài ý muốn, anh vẫn luôn cho rằng đó là một vụ mưu sát dự tính đã lâu.

Mục tiêu có lẽ là người lái xe hôm ấy, Quý Dữ Lăng, có lẽ là anh ngoài y muốn bất ngờ lên chiếc xe ấy, cũng có thể là tất cả bọn họ đều là mục tiêu.

Cho nên sau khi anh tỉnh lại về nhà mới cố ý tung tin đồn anh tự sa ngã, vui buồn thất thường.

Nhưng Ngụy Tuấn Hòa không ngờ rằng anh sẽ vì chuyện ấy mà làm đến tận bước này.

Người như anh, khi đi học có giáo hoa tỏ tình với anh thì anh cũng khinh thường lòng vòng mà nói thẳng là không có cảm giác, nếu anh muốn yêu đương, thì phải tìm người có thể làm anh động lòng.

Nhưng bây giờ, anh lại vội vàng đăng ký kết hôn, nếu nói chỉ trong mấy ngày như vậy mà anh và Lâm Lạc Thanh đã nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến phi quân không thể, thì đánh chết Ngụy Tuấn Hòa cũng không tin. Khả năng lớn nhất là anh đang giả vờ.

Anh dù sao cũng bị thương, chân cẳng không tiện, lại mang theo Quý Nhạc Ngư, cho nên anh phải làm kẻ phía sau màn thả lỏng cảnh giác, không coi anh là mục tiêu nữa. Chỉ có như vậy thì anh mới có thể bảo đảm sự an toàn của chính mình và của Quý Nhạc Ngưn.

Quý Dữ Tiêu có thể không quan tâm đến việc phải che giấu chính mình vì sự an toàn nhưng anh không thể không quan tâm đến Quý Nhạc Ngư. Nhiều khi bọn Ngụy Tuấn Hòa còn thấy thật may vì trong vụ tai nạn ô tô đó, Quý Nhạc Ngư còn sống sót.

Nếu cậu nhóc cũng chết trong vụ tai nạn ô tô đó, thì Quý Dữ Tiêu không biết sẽ biến thành dạng gì.

Quý Nhạc Ngư còn nhỏ, yếu ớt, nhỏ bé, vẫn là một đứa trẻ, cho nên Quý Dữ Tiêu không có thời gian táo bạo, tức giận, không quan tâm.

Anh cần phải tồn tại, tồn tại trong yên ổn, anh cần phải điều chỉnh tốt tâm lý của mình, dùng trạng thái tâm lý tốt nhất để phân tích phán đoán mỗi một chuyện.

Anh cần cho Quý Nhạc Ngư cảm giác an toàn, cho cậu nhóc sự ấm áp, để cậu nhóc cảm thấy được rằng bầu trời vẫn xanh, ánh mặt trời vẫn tỏa sáng.

Cho nên anh không thể như những người bị thương khác, từ từ dưỡng thương, chậm rãi chữa khỏi chính mình. Anh phải vứt bỏ những suy nghĩ tự oán trách, hối hận từ lâu, những cảm xúc đó chỉ biết làm hỏng việc. Anh như là chưa hề bị thương, vẫn chăm sóc Quý Nhạc Ngư, vẫn điều tra hung thủ sau màn của vụ tai nạn ô tô.

Ngụy Tuấn Hòa thật sự hy vọng, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, giống như anh ta thật sự hy vọng chuyện Lâm Lạc Thanh yêu thầm Quý Dữ Tiêu mười lăm năm là thật, Quý Dữ Tiêu kết hôn với cậu xuất phát từ lòng cảm động cũng là thật.

Anh ta hy vọng người bạn tốt từ nhỏ đến lớn của anh ta có thể hạnh phúc. Nhất là sau khi anh đã phải trải qua nỗi bất hạnh nặng nề như vậy.

Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đến khách sạn trước Ngụy Tuấn Hòa một bước. Theo sát sau đó là Ngụy Tuấn Hòa. Trang Việt đến cuối cùng, vừa vào cửa cậu ta đã nhìn thẳng vào Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu, “Kết hôn thật à?”

“Nếu không thì sao?” Vẻ mặt Quý Dữ Tiêu lạnh nhạt, “Giấy kết hôn kia của tôi chẳng lẽ là photoshop à?”

“Thế thì cũng nhanh quá, lần trước chúng ta gặp nhau, hai người vẫn còn độc thân, mà hiện giờ hai người đã kết hôn rồi.”

Quý Dữ Tiêu mỉm cười, “Hâm mộ à?”

Trang Việt:…Đúng là có hơi hâm mộ.

“Vậy bao giờ hai người tổ chức đám cưới?” Trang Việt hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tổng sau khi về nhà, mở máy tính ra, tìm kiếm lời trích dẫn trên Q.Q.

Quý tổng: Òa ồ, học được rồi, nhớ kỹ.

Lạc Thanh:....