Lâm Lạc Thanh đã cho hai đứa bé về phòng trước, Tiểu Lý cũng lấy xe lăn từ trong cốp xe ra, cậu cong lưng, bế Quý Dữ Tiêu lên.
Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, dịu dàng nói, “Có tin tức tốt này anh muốn nói cho em.”
“Cái gì ạ?” Lâm Lạc Thanh đặt anh lên xe lăn.
“Người đại diện lúc trước anh giúp em liên hệ đã trở về rồi, ngày mai có thể đến nhà gặp em.”
“Thật ạ?” Lâm Lạc Thanh vui mừng.
Nhưng cậu lại nhanh chóng thấy thắc mắc, “Anh liên hệ người đại diện giúp em từ lúc nào, sao em lại không biết?”
Vẻ mặt Quý Dữ Tiêu bình tĩnh, “Đâu phải chuyện gì cũng cho em biết được khi mà chưa xong chứ?”
Lâm Lạc Thanh nhìn anh, trong mắt cậu sáng lấp lánh, “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí.” Quý Dữ Tiêu dựa vào xe lăn, “Cố lên, tranh thủ kiếm tiền cho ông chủ.”
“Chắc chắn rồi.” Lâm Lạc Thanh cười, đẩy anh đi vào trong.
Quý Dữ Tiêu nhắc nhở cậu, “Hợp đồng quản lý của em hiện tại vẫn chưa được chuyển qua nên hai ngày này em không cần phải vội, cứ dành thời gian đi kết thúc hợp đồng đi. Đừng đi một mình, em đi cùng luật sư và cả Ngô Tâm Viễn nữa, Ngô Tâm Viễn chính là người đại diện sau này của em.”
“Vâng.” Trên mặt Lâm Lạc Thanh tràn đầy tươi cười, cậu đẩy Quý Dữ Tiêu, cùng đi vào cửa với anh.
Ngày đi đăng ký kết hôn, Lâm Lạc Thanh hiếm khi mà dậy sớm rời khỏi giường.
Cậu vẫn ăn bữa sáng với Lâm Phi như mọi hôm, sau đó đưa cậu bé đi học, chỉ là hôm nay họ không ngồi xe taxi, mà ngồi xe Tiểu Lý lái.
“Chờ buổi chiều cháu tan học về nhà, thì cậu và chú Quý của cháu đã thành chồng chồng mới cưới rồi.” Cậu nhìn Lâm Phi, đột nhiên nói.
Lâm Phi nghĩ một lát rồi nói với cậu, “Chúc mừng.”
“Cháu còn biết nói chúc mừng à.” Lâm Lạc Thanh nở nụ cười.
“Lúc trước cháu xem trên TV có người kết hôn, những người khác đều nói chúc mừng với người đó, không đúng à?” Lâm Phi ngẩng đầu nhìn cậu.
Lâm Lạc Thanh xoa đầu cậu bé, “Đúng đấy, không sai đâu.”
Cậu nhìn Lâm Phi, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu, như là đám mây uyển chuyển nhẹ nhàng, lại như là bay bổng như sương mù mênh mông, không quá rõ ràng.
Sắp kết hôn rồi?
Thật sự sắp kết hôn rồi?
Cậu ở thế giới kia của mình hơn hai mươi năm mà chưa kết hôn, hiện tại mới vừa xuyên qua thế giới này chưa được mấy ngày, đã nhanh như vậy phải kết hôn rồi.
Thật đúng là kỳ diệu.
Lâm Lạc Thanh nhìn theo Lâm Phi đi vào cổng trường, lại ngồi vào trở về Quý gia.
Quý Dữ Tiêu đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ cậu trở về.
Lâm Lạc Thanh có hơi khẩn trương, ấp úng nói, “Em lên tầng thay quần áo.”
Quý Dữ Tiêu gật đầu, “Được.”
Cậu đi lên cầu thang, vào phòng ngủ của Quý Dữ Tiêu, nhìn quần áo trong tủ đồ của mình, lại không biết nên mặc bộ nào.
Màu trắng thì sáng quá?
Màu đen lại trông nặng nè.
Đi lấy giấy kết hôn mà, chuyện vui như vậy thì chắc là nên mặc màu sắc tươi sáng nhỉ?
Nhưng mà màu đỏ thì tươi quá, màu vàng lại trông trẻ con, màu cam không hợp với bộ của Quý Dữ Tiêu, màu tím trông cũng kỳ lạ.
Cậu chọn lựa một lúc lâu, nhìn cái này lại ngó cái kia, thời điểm hiếm hoi mà cậu trở nên do dự không quyết đoán.
Khi Quý Dữ Tiêu đi vào, thì thấy cậu đang thay quần áo trước giường. Đủ loại quần áo với màu sắc và hình dạng khác nhau bày đầy trên giường. Cậu đang giơ tay cởi một chiếc áo hoodie màu trắng có mũ, lộ ra sống lưng mảnh khảnh trắng nõn, cốt cách của cậu rõ ràng, vai lưng rất mỏng, mang theo sự dẻo dai của thanh niên lại cất giấu sự mềm mại của thiếu niên chưa lớn.
Quý Dữ Tiêu vô thức quay đầu đi, Lâm Lạc Thanh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại. Cậu thấy anh xuất hiện phía sao mình thì kinh ngạc nói, “Sao anh lại đi vào?”
“Mãi không thấy em xuống dưới, nên anh lên xem có phải em định trốn trước khi cưới không.” Quý Dữ Tiêu cười nói.
Sự căng thẳng trong lòng Lâm Lạc Thanh thoáng chốc đã được những lời này của anh làm cho tan đi.
“Em không trốn đâu. Muốn em bỏ trốn khỏi đám cưới này hả, anh nằm mơ đi.”
Cậu nói xong, quay đầu lại xem những bộ quần áo khác trên giường, cũng chính lúc này, Lâm Lạc Thanh mới chợt nhận ra, hiện tại nửa thân trên của cậu đang trần trụi!
Lâm Lạc Thanh:!!!
Lâm Lạc Thanh trong nháy mắt quay đầu trừng mắt về phía Quý Dữ Tiêu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu như khó có thể tin được mà nói, “Anh cứ táo bạo nhìn thẳng luôn như vậy à?!”
Quý Dữ Tiêu đúng là không nhìn lâu chứ đừng nói là táo bạo nhìn thẳng.
Nhưng anh thấy khuôn mặt phồng lên như mèo bị dẫm đuôi của Lâm Lạc Thanh, trên mặt vừa xấu hổ lại như bực mình, trong lòng anh ngứa ngáy, muốn trêu cậu.
“Em nói đúng. Anh đúng là nên nhìn cho kỹ.”
Anh nói xong, thì ánh mắt của anh cũng di chuyển từ khuôn mặt cậu xuống đến cằm cậu, cổ, xương quai xanh…