Quyển 1 - Chương 7

Cố Hành Đoan là một nhà đầu tư lớn ở Tỉnh Vận Hội, mà cha cậu là người cố vấn đặc biệt, hai người xuất hiện ở nơi này sở dĩ là do cha cậu ngồi xe của Cố Hành Đoan tiện đường tới đón cậu. Hàng Thanh từ trong miệng của cha biết được nguyên nhân nên có chút yên tâm. Cậu còn tưởng Cố Hành Đoan ở phòng bệnh là do theo dõi cậu ở bên ngoài từ lâu.

“Nếu giờ xuất viện thì thân thể có vấn đề gì không?” Mộc Trạch đột nhiên nói.

“Vốn dĩ cũng không sao cả.” Hàng Thanh từ trên giường bệnh đứng lên, lấy ra quần áo của mình, đi đến hướng nhà tắm. Cùng lúc đó, Hàng Thanh cảm giác được vài tầm mắt hướng đến mình. Cậu chỉ là đi thay quần áo thôi mà?

Sau khi thay xong đồ, cha cậu đã xử lý xong thủ tục xuất viện.

Quần áo Hàng Thanh đang mặc là do cha mang tới, hoàn mỹ phô ra thời trang của thế hệ trước.

Hàng Thanh kéo kéo áo sơ mi trên người, miễn cưỡng đem vạt áo vuốt thẳng ra, liền phát hiện Cố Hành Đoan, Tô Nhụy cùng Mộc Trạch đều đang nhìn chính mình. Hàng Thanh cũng không để ý, chắc mọi người đang nghĩ ở thời đại này còn có người mặc kiểu dáng lạc hậu như thế.

Hàng Thanh hoàn toàn không biết, khi áo sơ mi trắng còn đang lỏng lẻo chưa cho hết vào quần vải đen, một đoạn eo xinh đẹp bị lộ ra trước mắt họ làm người khác muốn tiến lên mà ôm vào lòng.

“Đi thôi.” Cha cậu thúc giục nói.

Cậu gật gật đầu, đi theo sau ra ngoài.

Cố Hàng Đoan cùng cha cậu sóng vai mà đi, Hàng Thanh cũng thấy được vóc dáng cao lớn của hắn. Khi cậu đang suy đoán thân phận người phía trước, Mộc Trạch từ phía sau lưng vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Hàng Thanh, em cho anh số điện thoại đi, khi nào Tô Nhụy đến clb em cũng có thể đi cùng.”

Hàng Thanh hiện tại còn đang phân vân không rõ anh là nam chủ hay nam phụ, trong lòng cân nhắc một lúc liền đọc ra số của mình.

“Sao lại đi chậm thế? Cố tiên sinh công việc bận rộn, đừng để anh ấy đợi lâu.” Cha cậu quay đầu lại thấp giọng trách cứ.

Hàng Thanh cùng Mộc Trạch trao đổi số điện thoại xong, đang cất điện thoại thì thấy cha cậu cùng Cố Hành Đoan đều nhìn mình chằm chằm, nhưng ánh nhìn của Cố Hành Đoan có chút lạnh. Hai tay Hàng Thanh run lên, thiếu chút nữa làm rơi cái điện thoại.

“Xin lỗi.” Hàng Thanh tránh đi ánh mắt thấp giọng nói.

Mộc Trạch xấu hổ cười cười vội câm miệng.

Chờ đến khi ra cổng, Hàng Thanh nhìn thấy một chiếc siêu xe đang đậu ở bên kia đường. Cha cậu đi trước mở cửa xe ngồi xuống. Hàng Thanh cùng Tô Nhụy và Mộc Trạch tạm biệt nhau, xoay người lại muốn ngồi vào xe thì cha cậu đã đóng cửa lại. Mà Cố Hành Đoan đã vì cậu mà mở cửa bên ghế phụ.

Hàng Thanh:...

Cha à, người là đang bán con của mình cho biếи ŧɦái đấy...

Cố Hành Đoan thấp giọng nói: “Vào đi.”

Trong xe, ánh mắt không kiên nhẫn của cha cậu đã lia tới, cậu chỉ có thể nhanh chóng ngồi xuống. Cố Hành Đoan với hành động này vừa lòng cực kỳ, đáy mắt lạnh lẽo hiện lên một chút vui vẻ.

Một đường này toàn là cha cậu cùng Cố Hành Đoan nói chuyện.

Đến khi Hàng Thanh mơ màng sắp ngủ, Cố Hành Đoan đột nhiên hỏi: “Ngài màn Hàng Thanh đến Tỉnh Vận Hội để làm gì?”

“Cố tiên sinh có biết năm nay trong đội có Đinh Hiểu Cao rất có tiềm lực không? Đã không ít lần cầm giải thưởng. Tôi đưa Hàng Thanh đi...”

“Học nhảy cầu nước?”

“Không phải, là cho nó đi làm trợ lý Đinh Hiểu Cao.”

Hàng Thanh ngay lập tức tỉnh ngủ, thầm nghĩ, cái gì là trợ lý chứ đấy là nói dễ nghe, nói thật ra là đi làm osin.

Hiển nhiên Cố Hành Đoan cũng biết điểm này, thoáng cau mày lại: “Vì sao không cho cậu ấy học bơi?” Cố Hành Đoan đột nhiên hỏi.

Hàng Thanh giật mình, đột nhiên phản ứng lại – người ở clb nhìn cậu không ai khác ngoài Cố Hành Đoan!

Cha cậu không nói gì, sắc mặt thậm chí trầm xuống, không khí trong xe trở lên lúng túng. Không biết qua bao lâu, cha cậu cảm thấy như vậy không quá tốt, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Nó không thích.”

Cố Hành Đoan ý vị không rõ hỏi lại: “Đúng không?”