Chương 11

Sau khi động đũa, anh mới phát hiện ra bản thân đã đánh giá thấp sự thèm ăn của mình.

Món ăn trên bàn trông rất giản dị, nhưng cách chế biến lại không hề bình thường. Canh cải được hầm với nước dùng ninh từ xương hầm và gà.

Khổ qua không biết xử lý như thế nào, có thể là đã được móc ruột, chỉ có một chút vị đắng, màu sắc xanh biếc bóng loáng. Măng tây xào cũng ngon miệng, còn giữ lại một chút cảm giác giòn tan.

Thẩm Đình Châu rụt rè ăn, đồng thời còn để ý đến động tĩnh bốn phía.

Hôm nay chủ nhân và quản gia đều rất bất ổn.

Dĩ nhiên, phong cách nhà hắn luôn rất kỳ lạ.

Thẩm Đình Châu lén nhìn người quản gia đang chải tóc ra sau gáy, đeo găng tay trắng và mặc áo khoác đuôi tôm.

Ờm, nói thế nào nhỉ?

Trông khá là bí ẩn.

-

Thẩm Đình Châu tới đây đương nhiên không phải vì ăn cơm, sau bữa tối anh bắt đầu kiểm tra chân cho Hứa Tuẫn.

Mùa đông ba năm trước, trên đường cao tốc xảy ra một tai nạn xe cộ liên hoàn thảm khốc, sáu người chết ngay tại chỗ, bị thương hơn mười người.

Bố mẹ Hứa Tuẫn đã chết trong vụ tai nạn xe cộ này, lúc ấy Hứa Tuẫn cũng ở trong xe, hai chân bị thương rất nặng.

Hắn nằm ở bệnh viện hơn nửa năm, lại trải qua một năm phục hồi, nửa năm này mới một lần nữa đứng lên, nhưng mỗi khi đến ngày mưa dầm chân vẫn sẽ bị nhức.

Thẩm Đình Châu chườm nóng trước, sau đó bắt đầu mát xa, động tác rất thuần thục.

Thẩm Đình Châu quanh năm mặc áo sơ mi, cúc áo ngay ngắn, lộ ra một khí chất thư sinh kiêu căng.

Nhưng giờ phút này anh cúi đầu, lông mi dài bị đèn tường nhuộm đến mờ nhạt, đường cong sườn mặt đều trở nên mềm mại.

Sự im lặng kéo dài này khiến Thẩm Đình Châu không nhịn được ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy.

Thẩm Đình Châu hơi sửng sốt: “Khó chịu hả?”

Tầm mắt Hứa Tuẫn cũng không tránh đi, mà nhìn Thẩm Đình Châu "Ừ" một tiếng.

Thẩm Đình Châu do dự một chút: “... Vậy mát xa xong tôi sẽ chườm nóng cho anh một lát.”

Hứa Tuẫn lại khẽ nói ừm.

Thẩm Đình Châu cúi đầu tiếp tục làm việc, có hơi nóng rất nhỏ phất qua gáy, giống như hơi thở Hứa Tuẫn phả ra, khiến cả người anh không được tự nhiên.

Chịu đựng vài phút, Thẩm Đình Châu lại ngẩng đầu lên.

Hứa Tuẫn vẫn duy trì tư thế ban đầu, cũng không quá gần anh, chỉ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Hai mắt tựa như một đầm sâu nhìn không thấy đáy, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Thẩm Đình Châu.

Trái tim Thẩm Đình Châu khẽ run lên, không thể không nghĩ đến cái quan tài rùng rợn kia. Anh hạ giọng, nói bằng giọng điệu như trò chuyện bình thường: "Hứa tiên sinh à, dạo này anh có gặp chuyện gì không thuận lợi không?"

Hứa Tuẫn nói: “Bên ngoài rất nhiều người muốn tôi chết, được chưa?”

Động tác Thẩm Đình Châu dừng lại.

Cũng đâu cần phải nói thẳng ra như vậy.

Bố mẹ của Hứa Tuẫn đột ngột qua đời, những người khác của nhà họ Hứa gia không thể nuốt sống Hứa Tuẫn để kế thừa một phần lớn di sản.

Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Thẩm Đình Châu không tiện tùy tiện hỏi nhiều.

“Thật ra… đích đến cuối cùng của mọi người là chiếc hộp nhỏ đó.”

Liếc nhìn quan tài bên cạnh, Thẩm Đình Châu vi diệu dừng lại vài giây.

Dường như nhìn ra Thẩm Đình Châu đang suy nghĩ gì, Hứa Tuẫn nói: “Không phải mua cho một mình tôi thôi đâu.”

Hai mắt Thẩm Đình Châu mở to một chút.

Cái này...

Muốn tổ chức một đám tang tập thể à?

-

Thẩm Đình Châu rửa tay, mặc áo khoác rời đi, quản gia đưa cho anh một hộp thuốc an thần.

Thẩm Đình Châu cảm ơn, rất tự nhiên nhận lấy.

Đây không phải là lần đầu tiên quản gia đưa đồ cho anh, ngược lại mỗi lần rời khỏi đây ông đều không để cho anh ra về tay không.

Còn rất ngượng ngùng.

Quản gia đưa Thẩm Đình Châu đến cửa, đột nhiên mở miệng hỏi: “Bác sĩ Thẩm có thích mèo không?”

Vai của Thẩm Đình Châu cứng đờ, anh nghi ngờ rằng đối phương đã nhìn thấy anh đang cho mèo hoang gần đó ăn, cảnh tượng đó có phần hơi…

Khó coi.

Bởi vậy Thẩm Đình Châu không dám dễ dàng tiếp lời.

Người quản gia tiếp tục nói: “Cách đây một thời gian tôi đã cứu một con mèo hoang, kể từ đó cứ vài ngày nó lại gửi một số thứ đến đây."