Chương 44: Hành vi kỳ lạ của quả phụ Vương (1)

Lúc bấy giờ, quả phụ Vương ném chiếc khăn đi, mặc đồ ngủ vào rồi bước ra khỏi bồn tắm, dựa vào ánh trăng đi tới phòng khách rồi ngồi xuống sofa.

Cô ấy có vẻ thấy đói bụng, thấy cô ấy lục lọi một hồi rồi tìm thấy một bình sữa chua trong ngăn kéo bàn trà.

Cô ấy uống một hơi hết bình sữa chua, nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn lắm, bắt đầu ngẩn người với đáy bình sữa chua.

Sữa chua là loại bình lớn, miệng bình không nhỏ, hoàn toàn có thể đưa đầu lưỡi vào, nhưng vì cái bình quá sâu nên căn bản không thể liếʍ được phần sữa chua ở đáy bình.

Quả phụ Vương đã thử nhiều lần cũng không thể liếʍ được, không khỏi hơi tức giận, nhưng sau đó thì thấy cô ấy dùng ngón tay sờ vào mũi, lập tức mỉm cười rạng rỡ.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.

Cô ấy nhẹ nhàng thè lưỡi ra, lưỡi của cô ấy lần này lại dài ra một cách kỳ lạ, trực tiếp cuốn sữa chua ở đáy bình vào miệng!

Trời ơi!

Tôi tê cả da đầu khi thấy cảnh tượng này, toàn thân ớn lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, đυ.ng vào ván cửa cái “rầm”.

“Ai!” Giọng nói đầy cảnh giác của Quả phụ Vương vang lên, còn tôi thì vội vàng thu người lại, lập tức đóng cửa lại, sau đó nằm trở lại trên giường, giả vờ mình vẫn chưa dậy và không thấy gì cả.

Và gần như ngay lúc tôi vừa mới nằm xuống giường thì lập tức nghe thấy tiếng bước chân của quả phụ Vương vang lên.

Tiếng bước chân của cô ấy từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng.

Ngay sau đó thì nghe thấy tiếng “cạch”, cửa phòng ngủ… Bị đẩy ra!

Vào khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy ra, tôi vội vàng nhắm mắt lại, sau đó nín thở, nằm bất động trên giường.

Lúc này, trong lòng tôi căng thẳng tột độ.

Quả phụ Vương ở trong thôn chúng tôi luôn là một sự tồn tại như nữ thần, trong mười tám năm của tôi, có thể nói, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất và có khí chất nhất mà tôi từng thấy, không chỉ tôi, e rằng tất cả đàn ông trong thôn chúng tôi cũng coi cô ấy là người tình trong mộng.

Nhưng nào ngờ người phụ nữ có khuôn mặt như hoa đào, dáng người quyến rũ này, đằng sau vẫn còn một bộ mặt kỳ lạ như vậy.

Tôi tin rằng dù là ai đi nữa thì một khi nhìn thấy cảnh tượng liếʍ sữa chua ở đáy bình vừa nãy của cô ấy cũng sẽ sợ vãi cả linh hồn, suy cho cùng vì lưỡi của con người không thể thè ra dài như vậy được, độ dài đó đã nghiêm trọng vi phạm đến cấu trúc của cơ thể con người.

Nhưng nếu nói quả phụ Vương không phải là người thì tôi chắc chắn không tin, dù sao tôi và quả phụ Vương đã sống trong cùng một thôn lâu như vậy, chúng tôi đã rất thân rồi, hơn nữa cô ấy cũng không có hành vi khác thường gì trong ngày thường.

“Chẳng lẽ… Thật sự chỉ là thể chất đặc biệt nên chiếc lưỡi... Dài hơn người bình thường một chút? Nhưng tấm hình kia lại là chuyện gì vậy? Mình có nên hỏi thẳng cô ấy không?”

Tôi cả người căng cứng nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, nín thở và suy nghĩ lung tung hồi lâu dưới đáy lòng.

Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân sột soạt truyền tới, âm thanh từ xa tới gần, quả phụ Vương rõ ràng đang đi về phía giường.

“Tuyệt đối đừng qua đây!”

Nỗi sợ hãi của con người hầu hết đến từ những thứ mình không biết và bóng tối, lúc này tôi hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không biết gì về tình hình căn phòng, có thể nói là căng thẳng tới cực điểm, trong lòng tôi thậm chí còn tưởng tượng rằng quả phụ Vương lúc này có phải đang cầm một cây dao chỉa vào đầu tôi và suy nghĩ nên chém chỗ nào trước hay không?

Nghĩ đến đây thì tôi càng căng thẳng hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thậm chí đến các đầu ngón chân cũng đang móc vào nhau, mẹ kiếp sắp tạo ra ba phòng ngủ và một phòng khách ở trên giường rồi.

Tiếng bước chân đột nhiên biến mất, nhưng ở bên giường lại có thêm một tiếng thở, rất rõ ràng, quả phụ Vương lúc này đang đứng ở bên giường.

Nhưng điều kỳ lạ là cô ấy như thể bị đứng hình vậy, hồi lâu không có động tĩnh, tôi căng thẳng đến toàn thân toát mồ hôi, trong túi quần tử cũng có thể nuôi cá rồi.

Ngay khi tôi sắp nhịn không được nữa và muốn mở mắt ra thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói hơi nghi ngờ của quả phụ Vương vang lên.

“Cái quần này… Mình nhớ mình đã cởi ra rồi mà, sao vẫn còn đang mặc nhỉ?”

Nghe vậy, trong lòng tôi run lên, thầm nói nguy rồi, quên mất cởϊ qυầи.

“Vết thương vừa băng bó không bao lâu, trời lại nóng như thế, nếu mặc quần sẽ khiến cả người chảy đầy mồ hôi, không tốt cho miệng vết thương chút nào, vẫn nên giúp cậu ấy cởi ra thôi.”

Vừa dứt lời, tay của quả phụ Vương lập tức nắm lấy lưng quần của tôi, sau đó chậm rãi kéo xuống, còn tôi thì cả người căng cứng, đầu ngón chân co quắp vào nhau, ba phòng ngủ và một phòng khách đã bị lột trần rồi, chỉ còn lại một phòng vệ sinh thôi…

Bị một người phụ nữ lột quần, mẹ kiếp xấu hổ quá đi!

Trong lúc tôi đang phân vân có nên mở mắt ra hay không thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười “phì” khẽ vang lên, sau đó quả phụ Vương vỗ vào mặt tôi, nói: “Còn giả vờ sao? Nếu còn giả vờ thì chị thật sự sẽ cởϊ qυầи của em ra đấy, xem em còn tiếp tục giả vờ như thế nào.”

- Còn tiếp -