Chương 43: Hành vi kỳ lạ của quả phụ Vương (2)

Tôi trợn tròn mắt nhìn vào tấm hình được phóng to ra với vẻ mặt kinh ngạc.

Trời ơi!

Lúc này, cả người tôi gần như chết lặng, đầu óc trống rỗng, như thể đã đứng máy vậy, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Tấm hình này thật sự rất kỳ lạ, và xét từ góc độ chụp thì rõ ràng là ở bên cạnh tôi, giống như người chụp hình nằm ở bên cạnh tôi vậy.

Nhưng sao tôi có thể ngủ ở nhà quả phụ Vương chứ?

Quả phụ Vương lớn hơn tôi rất nhiều, cô ấy đã hai mươi tám gần ba mươi tuổi rồi, còn tôi thì mới mười tám, hơn nữa vì tôn trọng người lớn nên tôi vẫn luôn gọi cô ấy là dì Vương.

Mặc dù bây giờ tôi bắt đầu biết yêu và đang trong độ tuổi thiếu niên, tôi cũng từng tưởng tượng đến khuôn mặt yêu kiều và dáng người quyến rũ của dì Vương trong đêm khuya thanh tĩnh trằn trọc mãi không thể ngủ được, nhưng loại suy nghĩ đó cũng chỉ là thoáng qua và chưa từng tưởng tượng sâu xa chuyện gì khác.

Thậm chí cũng không dám nghĩ nhiều, vì sợ vượt qua ranh giới trong lòng mình, chớ nói chi là để tôi trực tiếp ngủ ở nhà cô ấy.

Điều quan trọng nhất là chuyện này xảy ra khi nào vậy, sao tôi không có chút ấn tượng gì cả?

Tôi giơ tay lên xoa cái trán đau nhức rồi lập tức lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tấm hình này được photoshop?”

Tôi lắc đầu, tuy tôi không hiểu những thứ này nhưng tấm hình này khiến người ta cảm thấy quá chân thực, hình ảnh có thể photoshop, nhưng loại cảm giác chân thực và bầu không khí kỳ lạ đó lại là điều không phải phần mềm photoshop có thể làm ra được.

Mà cho dù là như vậy thì tại sao quả phụ Vương lại gửi cho sư phụ của tôi?

Như thể đang diễu võ giương oai với sư phụ của tôi vậy.

Tôi bấm vào tấm hình thêm lần nữa, thu nhỏ tấm hình thì lập tức phát hiện phía trên còn có lịch sử trò chuyện của hai người.

Khi tôi vừa định nhìn kỹ thì màn hình điện thoại lúc này lại lóe lên, logo của điện thoại Huawei đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Tôi chửi thầm trong lòng rằng tại sao điện thoại lại hết pin vào lúc này chứ!

Tôi cầm điện thoại và ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại tối đen hồi lâu, trong đầu rối bời, cố gắng tìm ra manh mối, nhưng tấm hình này xuất hiện quá đột ngột, tôi không chỉ không chút phòng bị, thậm chí đến việc ngủ trên giường quả phụ Vương, điều mà trước đây tôi không dám nghĩ tới…

“Hai chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Tôi không nhịn được nuốt nước bọt.

Tấm hình kia trông có vẻ như quả phụ Vương đang diễu võ giương oai với sư phụ mình, nhưng nghĩ lại thì có vẻ hơi giống quả phụ Vương đang báo cáo tình hình trận chiến với sư phụ mình…

Lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác mình bị sư phụ bán đi, và người mua chính là quả phụ Vương!

“Không được, không được, Trương Thiên Du ơi là Trương Thiên Du, mày tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung, sư phụ đối với mày là tốt nhất.”

Tôi trong lòng tự an ủi mình như vậy, sau đó lắc đầu hít sâu một hơi, sau khi tìm thấy chiếc quần trên tủ đầu giường và mặc vào thì tôi lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tìm quả phụ Vương để hỏi xem tấm hình đó rốt cuộc là chuyện gì.

“A…”

Tôi hít vào một hơi lạnh, sau đó cố nén cơn đau đớn trên người và bước xuống giường, tuy nhiên, khi tôi tới trước cửa và chuẩn bị mở cửa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt.

Âm thanh đó rất nhẹ, như thể có thứ gì đang bước từng bước nhỏ vậy.

Tim tôi lập tức đập thình thịch sau khi nghe thấy tiếng này, trong lòng tự nhủ lẽ nào chồn vàng lại tới đây?

“Đám súc vật này đúng là âm hồn bất tán mà!”

Tôi thầm mắng một tiếng, lập tức lặng lẽ mở khóa cửa ra và nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.

Lúc này cũng không biết là mấy giờ, dù sao trong phòng khách cũng tối đen như mực, vì vậy có thể thấy được bây giờ hẳn là ban đêm.

Tôi liếc trộm ra ngoài qua khe hở thì phát hiện trong phòng khách trống rỗng, không một bóng người, mà ngay khi tôi mở cửa ra thì tiếng sột soạt đó cũng biến mất trong tích tắc.

“Chẳng lẽ mình nghe lầm? Nhưng quả phụ Vương đi đâu rồi?”

Ngay khi tôi đang nghi ngờ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘rào rào’ vang lên, tôi lập tức giật mình, thầm nói rằng mẹ kiếp, không phải chứ?

Tôi vừa nghe thấy tiếng này cách đây không lâu, chính là tiếng nước chảy khi tắm.

“Chẳng lẽ quả phụ Vương lại đi tắm sao?”

Tôi nuốt nước bọt ‘ừng ực’ một tiếng, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn về phía ban công.

Quả nhiên!

Tôi nhìn thấy dưới ánh trăng có một người phụ nữ với dáng người cực kỳ quyến rũ đang ngồi ở trong bồn tắm quay lưng về phía tôi, lúc này, cô ấy đang hắt nước lên người mình.

Bởi vì quay nghiêng mặt về phía tôi nên tôi có thể thấy rõ đường cong nóng bỏng của cô ấy.

Trời ơi!

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, tôi theo bản năng bịt mũi lại, khi mở lòng bàn tay ra xem thì phát hiện tôi đã chảy máu mũi.

Thật xấu hổ!

Tôi che mặt, thầm nói trong lòng: “Trương Thiên Du ơi là Trương Thiên Du, sao mày có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy chứ, đây không phải hành vi của một người đoan chính mà!”

Trong lòng tôi cũng biết nhìn lén như thế là trái đạo đức, nhưng không biết tại sao đôi mắt của tôi như thể bị dính chặt, hoàn toàn không thể rời mắt đi chỗ khác.

Khoảng vài phút sau, quả phụ Vương cuối cùng cũng tắm xong, thấy cô ấy đứng dậy cầm chiếc khăn lên rồi đứng trong bồn tắm lau người quay lưng về phía tôi.

Từng tia ánh trăng chiếu rọi lên người cô ấy, khiến cơ thể của cô ấy toát ra một vầng hào quang mờ ảo, nhưng vì tôi đứng ngược sáng nên tôi không thể thấy rõ được gì cả, từng bộ phận trên cơ thể quả phụ Vương toàn một màu đen kịt, có mỗi hình dáng và đường nét cơ thể là rõ ràng.

Tôi trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm, miệng lưỡi khô cứng, cổ họng như sắp phun ra lửa.

- Còn tiếp –