Quái dị, hình ảnh thật sự quá quái dị.
12 rưỡi đêm, một con lừa đột nhiên phát ra tiếng kêu khiến người, sau đó ngã xuống mặt đất, vừa cọ lưng xuống mặt đất vừa tru lên, trong tiếng tru đó còn lẫn vào tiếng cười khúc khích khiến người ta sởn gai ốc.
Tiếng cười đó lanh lảnh, hình như là truyền ra từ trên thân con lừa, giống như ở một chiều không gian mà tôi không nhìn thấy có một đứa bé cưỡi trên lưng lừa trêu đùa.
Một màn quỷ dị này trực tiếp dọa cho tôi sợ tê cả da đầu, khí lạnh từ bàn chân bốc lên xộc thẳng tới đỉnh đầu tôi.
“Lừa đuổi quỷ?” Góa phụ Vương không nghe thấy tiếng cười quỷ dị đó, nhưng dì ấy có thể cảm nhận được cảm xúc bất ổn của tôi, dì ấy cũng lập tức khẩn trương cả lên, túm chặt lấy cánh tay tôi, e dè hỏi: “Ý của em là, trên lưng con lừa này... Có một quỷ hồn hả, con lừa này như vậy cũng là vì muốn đuổi con quỷ kia xuống đúng không?”
Tôi sợ mở miệng ra sẽ dọa dì ấy, cho nên không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm vào con lừa đó.
Con lừa ấy không ngừng cọ thân thể xuống mặt đất, thân thể nó vặn vẹo, bày ra đủ loại tư thế kỳ lạ, vừa vặn vẹo sống lưng vừa phát ra tiếng kêu khϊếp người.
Đúng lúc này, gió lạnh nổi lên.
Làn gió thổi mạnh tới làm cờ dẫn hồn tung bay phần phật, giống như ở một nơi mà tôi không nhìn thấy có một bàn tay đang thao túng cờ dẫn hồn vậy.
Tiếp đó tiếng cười lanh lảnh lại vang lên, so với lần trước thì rõ ràng hơn nhiều, cũng ngày càng trong trẻo hơn.
“Hi hi hi..."
“Thiên Du, tiếng gì vậy?” Hình như góa phụ Vương cũng nghe thấy tiếng tiếng cười kia, dì ấy trừng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt đầy hoảng loạn.
“Suỵt!” Tôi đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó nắm lấy cánh tay dì ấy chậm rãi kéo dì ấy lùi về phía sau.
Bất kể nơi này có thứ gì hay xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới tôi.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đưa thi thể ông Lưu khờ trở về mộ địa, hạ táng thêm một lần nữa. Sau đó dùng hết sức kéo dài thời gian, chờ sư phụ tôi trở về giải quyết chuyện này.
Còn nơi này...
Đừng nói là không liên quan tới tôi, mà cho dù có liên quan thật thì với năng lực hiện tại của tôi cũng không thể giải quyết được chuyện này.
Tôi kéo góa phụ Vương lùi về phía sau, con lừa kia vẫn không ngừng cọ thân thể lên mặt đất, tiếng cười đó cũng không vang lên nữa. Tuy nhiên nhìn hành động mà con lừa đó vẫn đang làm thì xem ra con quỷ nhỏ kia vẫn chưa rời đi.
Cũng may nó không quấn lấy chúng tôi, chuyện này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi vòng qua đi.” Sau khi nói xong tôi xoay người muốn rời đi, nhưng lúc này góa phụ Vương lại ngạc nhiên hô lớn: “Đám mèo hoang chui từ đâu ra thế này?”
Tôi nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy một đám mèo hoang không biết xuất hiện từ lúc nào, hiện tại đang tụ tập xung quanh con lừa kia.
Số lượng mèo hoang không ít, tầm hai mươi con, điều kỳ lạ chính là cả đàn mèo này toàn màu đen. Giờ phút này, đám mèo đứng xung quanh con lùn, đôi mắt màu cam nhìn chằm chằm vào sống lưng con lừa đó.
Những hành động tiếp theo của bạn chúng lại khiến tôi giật mình hoảng sợ. Chỉ nhìn thấy tất cả mèo hoang đều ghé đầu xuống mặt đất, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân sau duỗi thẳng, bụng dán trên mặt đất, tiếp đó lại lùi mình, đổi thành duỗi thẳng hai chân trước.
“Đàn mèo hoang này... Đang duỗi mình sao?” Hình ảnh này quá kỳ lạ, ngay cả góa phụ Vương cũng cảm giác được không đúng, cô run giọng nói: “Bây giờ đã hơn nửa đêm, sao đám mèo lại tụ tập chỗ này để duỗi người?”
Tôi lắc đầu nói không biết, nhưng đáy mắt cũng đã bị sự hoảng sợ che kín.
Từ nhỏ tới lớn, sư phụ kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện xưa. Trong đó có một câu chuyện giống như hình ảnh bây giờ, một đám mèo hoang làm động tác duỗi người.
Sư phụ nói, đó là mèo bái tiên.
Lúc đầu tôi còn không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của đám mèo tôi lập tức nhận ra đó chính là động tác quỳ bái!
Vạn vật có linh, bất kể là mèo hay chó, bò, ngựa... trời sinh bọn nó có thể nhìn thấy được nhiều thứ mà người thường không thể nhìn thấy.
Tất cả những động vật đó khi nhìn thấy thứ kia, bản năng sẽ sợ hãi, sẽ kêu hét báo động.
Ví dụ như trâu nhìn bạn rơi lệ, chó dựng ngược lông, điên cuồng sủa người, hay là sơn dương khụy hai chân trước xuống dập đầu với không khí. Tất cả những thứ đó đều là phản ứng của bọn nó với những thứ không sạch sẽ.
Nhưng mèo lại hoàn toàn khác, đặc biệt là mèo đen.
Sư phụ nói, âm khí của mèo đen quá nặng, nơi chúng nó xuất hiện sẽ xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, mà nếu xuất hiện cả đàn, vậy nơi đó ắt có tai họa ngập đầu. Hơn nữa, mèo rất kiêu ngạo, bọn nó sùng bái kẻ mạnh, nhìn thấy những thứ không sạch sẽ sẽ theo bản năng bái lạy, chuyện này cũng xem như là một loại phản xạ.
Mà kiểu bái lạy này được người đời gọi là mèo bái tiên.
Hiện tại, hơn hai mươi con mèo đen phủ phục trên mặt đất, không ngừng lặp lại động tác co duỗi đối với con lừa, trong miệng còn phát ra tiếng kêu “meo meo”, tiếng kêu đó rất dịu ngoan, kèm theo chút thần phục.
Rất rõ ràng, thứ chúng nó nhìn thấy có thực lực rất mạnh, bằng không chúng cũng chẳng thèm quỳ bái như vậy mãi.
“Rốt cuộc thứ cưỡi trên lưng con lừa kia là gì?” Tôi hơi do dự, liệu có nên mở thiên nhãn nhìn thử không đây?
Vào giây phút tôi đang cân nhắc chuyện này, tôi bỗng nghe được một tiếng chó sủa truyền ra. Ban đầu chỉ là một con sủa, nhưng tiếng của này giống như làm đầu đèn, cả thôn lập tức ồn ào tiếng chó sủa, tiếng sủa vang vọng khắp ngóc ngách trong thôn.
Chuyện khiến tôi kinh sợ hơn chính là tuy tiếng chó sủa phân tán khắp nơi, nhưng theo hướng phát ra âm thanh, tôi đoán đàn chó này đang cùng nhau tụ tập lại.
Đám mèo hoàng giật mình, cả đám dựng thẳng thân thể, cùng quay đầu lại nhìn về một hướng.
Tôi cũng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó chỉ thấy một đám màu đen đang không ngừng lao về phía này.
Tôi hoảng sợ, lòng thầm nói, không phải cái đám màu đen đó chính là chó mực đó chứ?
Tất nhiên, sự thật chứng minh suy đoán của tôi là hoàn toàn đúng, con chó mực đầu đàn vừa chạy tới đã sủa như điên với đám mèo hoang kia.
Con chó này rất lớn, lớp lông đen trên người dày bóng loáng. Thân thể cứng rắn, nếu nó dựng thẳng thân thể dậy có lẽ còn cao hơn cả tôi.
Con chó này đúng là mười phần khí thế, giống như một đại tướng quân dẫn thiên quân vạn mã phía sau lưng vậy.
Nó vừa như vậy, đám chó phía sau cũng sủa như điên. Đàn mèo hoang hoảng sợ, lông trên người dựng đứng, thân thể căng lên, phát ra tiếng gầm cảnh cáo.
Nhưng nề hà số lượng đàn chó quá nhiều, hơn nữa con nào cũng to lớn, cho nên không cần so bao lâu bên phía đám mèo đã thua về phần khí thế rồi.
“Meo!"
Mèo hoang kêu lên một tiếng kỳ lạ, sau đó “vυ"t” một tiếng, lập tức chạy giải tán. “Con chó dẫn đầu kia từ đâu ra vậy, hình như không phải trong thôn chúng ta.” Góa phụ Vương núp sau lưng tôi, thấp giọng nói: “So với đám chó ngốc nghếch mà chị nuôi thì đúng là mạnh hơn nhiều.”
Con chó này đúng là không phải của thôn chúng tôi, chó trong thôn chúng tôi chủ yếu là chó cỏ, mà con chó này rõ ràng không phải là chó cỏ bình thường. Chỉ có điều nó là loại chó gì thì tôi cũng không biết.
Sau khi đám mèo hoang bị đuổi đi, con chó đầu đàn liền đi quanh con lừa, tròn mắt đen nhánh không ngừng đảo tròn, giống như đang đánh giá thứ gì đó.
Những hành động tiếp theo của nó mới thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy con chó đen bỗng đứng yên, sau đó nhảy vươn hai chân trước lên...
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, một chất lỏng màu vàng từ giữa hai chân chó đen phun ra, rơi chuẩn xác xuống sống lưng con lừa.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, tiếp đó một đám hắc khí như ẩn như hiện xuất hiện phía trên lưng con lừa.
“Gâu gâu...”
Chó đen quay đầu sủa một tiếng với đàn chó phía sau. Đám chó như nhận được mệnh lệnh, tất cả đều học theo tư thế của chó đen, tiểu xuống lưng con lừa.
Trong lúc nhất thời, mùi khai nồng nặc, tiếng nước chảy “xì xì” không ngừng vang lên.
Hình ảnh này khiến góa phụ Vương vừa ngại ngùng vừa mắc cỡ, dì ấy vội vàng “xùy xùy” vài tiếng, tiếp đó quay đầu không nhìn nữa.
Còn tôi thì vẻ mặt kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ, đây là... Chó đen trừ tà trong truyền thuyết sao?”