Chương 15: Nhiều thêm một tiếng hít thở

Mèo bái tiên, chó đen trừ tà.

Cả hai tình huống này tôi đều từng nghe sư phụ nói qua. Sư phụ nói, mèo bái tiên phổ biến lắm, còn chó đen trừ tà rất khó gặp.

Nhưng tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cho dù là mèo bái tiên hay là chó đen trừ tà, lại lần lượt trình diễn từng màn một trước mắt tôi.

Cái gọi là chó đen trừ tà chính là nói sau khi nó nhìn thấy đồ gì đó không sạch, sẽ dùng nướ© ŧıểυ của bản thân để trừ tà ngăn chặn sát nghiệt. Những con chó bình thường tuyệt đối không có can đảm thế này.

Con chó đen lớn đi đầu này hiển nhiên không phải các giống chó cảnh bình thường. Nó không chỉ vô cùng cường tráng, lông tóc bóng loáng, mà ngay cả đôi mắt cũng sáng ngời có thần, trong đêm tối lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Tôi còn chú ý thấy, ở trên trán của con chó đen lớn này có một túm lông đỏ. Túm lông đỏ này dài hơn lông đen trên người nó, giống như tóc mái được cắt ngang trán, rũ xuống mắt nó.

Lúc này từ đâu truyền tới tiếng “kít” vang vọng. Ngay sau đó, trên người con lừa lủn tủn đột nhiên xuất hiện một đống khí màu đen, trung tâm đống khí đen phồng lên một cục. Chợt, đập vào mắt tôi là hình ảnh một đứa bé đang cưỡi trên lưng con lừa lùn.

Có điều dáng vẻ của đứa trẻ này quá kinh khủng. Đầu nó to như cái đấu, thân thể lại vô cùng nhỏ gầy, chống đỡ cái đầu lâu to lớn là một cái cổ mảnh mai như cây nhỏ, thân thể nó khô gầy giống như một cây củi khô, trên mặt nó cũng đầy nếp nhăn, giống như vỏ quýt bị lột ra tới khô héo.

Giờ phút này, đứa trẻ cưỡi trên lưng con lừa lùn, giương nanh múa vuốt thị uy với con chó đen lớn.

“Thiên Du, sao trên người lừa lùn lại có một đứa bé thế? Đứa bé kia… sao lại có dáng vẻ đáng sợ tới vậy?” Quả phụ Vương là một người bình thường, đêm nay gặp phải nhiều chuyện cổ quái như thế mà vẫn chưa bị dọa sợ đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Nhưng điều khiến tôi không ngờ là cô ấy có thể nhìn thấy con quỷ anh kia.

Quỷ anh ý chỉ đứa nhỏ vừa chào đời đã chết yếu, hoặc là những đứa trẻ còn chưa được sinh ra đã chết từ khi còn trong trứng nước.

Mang thai mười tháng, bọn nhỏ chuẩn bị đi vào thế giới này lại bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà chết đi, điều này khiến trong lòng bọn nhỏ chất đầy oán khí, nếu xử lý không tốt sẽ biến thành quỷ anh.

Oán khí của quỷ anh vô cùng nặng, người xưa có một câu thế này: Diêm Vương dễ tiễn, quỷ nhỏ khó chơi.

Ý nói, tâm trí của đám quỷ nhỏ này chưa thành thục, bọn nó không có nhận thức cũng như sức phán đoán cơ bản với mọi việc, nên cách quỷ anh làm việc hoàn toàn dựa vào hứng thú và hưng phấn nhất thời.

Quỷ anh gϊếŧ người cũng không có bất kỳ quy luật gì, cơ bản là thấy ai không vừa mắt thì gϊếŧ thôi.

Nhưng quỷ anh trước mắt hiển nhiên vừa thành hình chưa được bao lâu, sát khí trên người không quá nồng đậm, chắc hẳn chưa từng gϊếŧ người.

Lúc này, tiếng chó sủa “gâu gâu” truyền tới, con chó đen lớn đột nhiên nhảy lên một cái, há to miệng, táp về phía quỷ anh.

Quỷ anh sợ hãi phát ra tiếng kêu “oa oa” kỳ quái, sau đó, hệt như một con cóc, bốn chi của nó chống đất, rồi đột ngột nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy bổ vào trong nhà ông Lưu khờ.

“Oa oa…”

Nó quay đầu nhìn con chó đen lớn kia, nhe răng làm ra cử chỉ đe dọa, trong miệng còn phát ra tiếng kêu “xì xì”.

Con chó đen lớn kia cũng không đuổi theo, chỉ đứng ở bên ngoài cửa, trừng đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào trong nhà, giống như có điều gì đó kiêng kị.

“Hì hì hì…”

Quỷ anh lại lần nữa cười lanh lảnh, tôi còn tưởng nó sẽ rời đi, nhưng không ngờ nó lại quay đầu lại, dùng đôi mắt tà dị kia nhìn tôi.

Trong đôi mắt đỏ ngòm là vẻ oán độc cực độ, giờ phút này nhìn về phía sau tôi, còn toét miệng ra cười, lộ ra cái miệng với một hàm răng nhọn như gai, còn cười với tôi một nụ cười quỷ dị vô cùng.

Ông trời ơi.

Nụ cười của quỷ anh khiến cả người tôi cứng đờ hết lại, thân thể giống như bị điện giật, lông tơ dựng đứng hết cả lên, theo bản năng mà lùi “bình bịch” về phía sau mấy bước.

Quỷ anh hệt như đứa trẻ vừa thành công làm xong trò đùa ác ý, bật cười “ha ha ha” với tôi rồi nhảy người rời đi.

“Nó đi đâu vậy? Nhìn theo hướng này… hình như không phải đi ra khỏi nhà của ông Lưu khờ?”

Nhà của ông Lưu khờ rất lớn, phòng của cả ba người con trai đều xây ở trong nhà này.

Con trai cả ở phòng chính, ông Lưu khờ khi còn sống thì ở cùng con cả, con thứ hai và con thứ ba ở phòng nhỏ.

Quỷ anh kia hình như đi vào phòng nhỏ, chỗ ở của chú ba nhà họ Lưu.

“Quỷ anh này chắc có quan hệ với chú ba nhà họ Lưu?” Chú ba của nhà họ Lưu tầm hơn bốn mươi tuổi, mùa thu năm ngoái và mới thành hôn, cô vợ tên là Miêu Thúy Thúy, vừa mới tốt nghiệp trường văn nghệ, chuyên ngành hình nhìn là hí khúc và vũ đạo.

Dáng người Miêu Thúy Thúy vô cùng duyên dáng, mặt trái xoan, mày lá liễu, ngày kết hôn không biết đã làm mê muội biết bao đàn ông.

Còn chú ba Lưu thì dáng dấp vô cùng xấu, tuổi tác hai người lại chênh lệch quá lớn. Tất cả mọi người rất hiếu kì Miêu Thúy Thúy xinh đẹp thế kia, làm sao mà mắt mù đi xem trọng chú ba Lưu vậy?

Sau đó có tin đồn lan ra, nói là chú ba Lưu làm nhục Miêu Thúy Thúy trước, sau đó lấy video làm lý do bức bách. Cha mẹ Miêu Thúy Thúy vì thanh danh, chỉ có thể chịu đựng việc này, gả Miêu Thúy Thúy cho chú ba Lưu.

Có lẽ sự kiện đó đả kích Miêu Thúy Thúy vô cùng nghiêm trọng, sau khi cưới, cô ta giống như biến thành một người khác. Cả ngày mặc đồ kết hôn đỏ thẫm ngồi trong sân, nhìn thấy người khác cũng không nói chuyện, gương mặt đờ đẫn nhìn lên bầu trời, cặp mắt trống rỗng, không có chút tình cảm nào, trông chẳng khác gì người đã chết.

Tôi biết, tâm Miêu Thúy Thúy đã chết, gả cho chú ba Lưu rồi chỉ giống như một xác chết biết đi mà thôi.

Nhưng kỳ lạ hơn là, từ sau khi Miêu Thúy Thúy mang thai thì không thấy lộ mặt ra ngoài nữa. Mặc dù người trong thôn cảm thấy kỳ lạ, cũng không ai dám đi nghe ngóng. Ngay cả cha mẹ Miêu Thúy Thúy đến thăm, chú ba Lưu cũng lấy lý do dưỡng thai để đuổi người.

Mà giây phút này, quỷ anh kia cứ thế chui vào trong phòng nhỏ của chú ba Lưu.

Chắc hẳn quỷ anh này có quan hệ với Miêu Thúy Thúy?

“Thiên Du, chúng ta đi nhanh một chút, chị hơi sợ.” Quả phụ Vương thấy tôi ngây người thì dùng tay đẩy tay tôi. Tôi hơi gật đầu, sau khi nhìn thoáng qua bầy chó đằng, cẩn thận lách qua bọn chúng, đi thẳng về nhà.

Đi được một đoạn, tôi nhịn không được quay đầu nhìn ra đằng sau, bầy chó cũng đã tản đi, chỉ có một mình con chó đen to kia con đứng ở trước sân, cắm đầu vào khe hở của cửa lớn, dáo dác nhìn vào trong nhà.

Sau đó, cũng không biết con chó đen lớn này nhìn thấy cái gì, nó lắc cả người một cái, hét thảm một tiếng “ngao”, chân trước đào đào cửa chính, rồi đột nhiên rút đầu ra khỏi khe hở, đứng thẳng lên, quẩy đuôi, quay đầu chạy.

Hình như nó bị cái gì đó làm cho kinh hãi hoảng sợ, không chỉ chạy thật nhanh, mà còn vừa chạy vừa kêu gào “ư ư”.

Vẻ mặt quả phụ Vương vô cùng ngạc nhiên, cười mắng một câu: “Đồ khờ.”

Nhưng tôi lại nhíu chặt lông mày.

Con chó đen lớn này ngay cả quỷ anh còn không sợ, là cái gì có thể khiến nó sợ tới như vậy?

Trong nhà ông Lưu khờ rốt cuộc đang cất chứa đồ vật gì?

Còn nữa, hôm nay, thôn chúng tôi sao lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như thế?

Đầu tiên là tôi và Hổ Tử gặp chồn vàng, sau đó Hổ Tử trúng tà. Sau nữa là ông Lưu khờ say rượu làm loạn, mới lúc nãy tôi còn liên tiếp gặp được lừa đuổi quỷ, mèo bái tiên và chó đen trừ tà.

Thậm chí còn được nhìn thấy quỷ anh trong truyền thuyết.

Nhưng những chuyện này còn chưa phải toàn bộ, trong viện ông Lưu khờ hình như còn ẩn giấu một thứ đồ vật càng thêm kinh khủng nào đó.

Chuyện quỷ dị trong đêm nay cứ từng cái từng cái một xông ra, lại trùng hợp vào lúc sư phụ tôi không có mặt ở đây.

“Sao sư phụ mới đi có một ngày, mà tất cả bọn yêu ma quỷ quái này đều xuất hiện? Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Tôi nhíu mày, mặt nghiêm trọng, cứ trầm tư như thế cho tới khi về tới nhà.

“Dì Vương, dì đứng trong sân chờ cháu, cháu vào lấy ít đồ rồi ra ngay.”

“Ừ”. Quả phụ Vương gật nhẹ đầu, ngồi ở xích đu mà sư phụ tôi thường thay ngồi, lấy ấm trà bên cạnh rót cho bản thân một chén, chậm rãi ung dung uống.

Tôi cười cười, lập tức đi vào trong phòng.

Nhưng sau khi vào nhà, tôi ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trong nhà là một đống hỗn loạn, tủ quần áo bị mở ra, quần áo bị ném đầy dưới đất, ngay cả giá sách của sư phụ cũng bị lật ngã trái ngã phải.

Tròng lòng tôi “lộp bộp”, tự nhủ không lẽ bị trộm ghé thăm rồi?

Thế nhưng mười tám dặm quanh thôn này, có ai mà không biết tôi và sư phụ tôi nghèo tới nỗi chỉ còn thiếu nước không có quần cộc để thay, bình thường uống rượu cũng phải tiết kiệm chứ đừng nói tới việc có thịt để ăn.

Ngay cả điện thoại mới nhất mà sư phụ tôi vừa mới mua, cũng là ông tích góp cả hai năm trời mới mua được, mục đích là để sư tỷ có thể dễ dàng liên hệ với chúng tôi.

Cái điện thoại di động này trở thành món đồ điện gia dụng mắc nhất trong nhà chúng tôi, sau khi mua xong, sư phụ chỉ thiếu điều coi nó là bảo bối mà cúng bái.

Tên trộm ngu ngốc này cũng thật xui xẻo, trộm nhà ai không trộm, cứ đâm đầm vào nhà chúng tôi. Xem ra, cuối cùng thì tên trộm ngốc này chỉ có thể ngậm nước mắt mà bỏ đi thôi.

Tôi vừa lắc đầu bất đắc dĩ, vừa chuẩn bị bật đèn dọn dẹp lại một chút. Bỗng nhiên cả người căng thẳng, thân thể như bị sét đánh, trong chớp mắt đứng cứng ngắc tại chỗ.

Lúc tôi vừa mới vươn tay ra, chuẩn bị bật đèn, trong khoảnh khắc ấy chợt nghe thấy… một tiếng hít thở trầm thấp!