Chương 13: Lừa đuổi quỷ (2)

Tôi do dự đôi chút, sau đó lắc đầu nói không nên.

Tôi không muốn báo cho người nhà của ông Lưu khờ là bởi vì ba đứa con trai của ông ta đều không phải dạng vừa, đừng nói là ở làng chúng tôi, ngay cả thôn trên xóm dưới đều âm thầm gọi bọn chúng là ác bá.

Mấy năm nay, ba anh em chúng ỷ vào có quan hệ với người trong thành phố mà không ít lần cưỡng ép buôn bán, mấy quán bán đồ ăn trong thôn hầu hết đều bị ba anh em họ Lưu kia thuê rồi.

Nếu như để ba anh em chúng biết thi thể của ông Lưu khờ xuất hiện trong nhà góa phụ Vương, lấy tính nết của bọn chúng rất có thể sẽ làm lớn chuyện.

“Vậy thì phải làm sao?” Góa phụ Vương nhút nhát sợ sệt nói: “Dù sao cũng không thể... Luôn để ông ta ở nhà chị chứ?”

“Cháu xử lý một chút, sau đó sẽ đem về mộ địa táng.” Sau khi nói xong tôi lập tức lôi ra một nắm giấy vàng trong túi, rồi hỏi góa phụ Vương: “Dì Vương, nhà dì có chu sa với bút lông không?”

Góa phụ Vương lắc đầu nói: “Năm xưa trong nhà đúng là cũng có, nhưng bây giờ chị không giống sư phụ em với em, cả ngày thần thần quỷ quỷ, để thứ đó trong nhà làm gì chứ?”

“Ách..." Tôi gượng cười gãi đầu, sau đó lôi điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện đã 12 giờ đêm rồi.

Tôi do dự đôi chút, sau đó nói tiếp: “Vậy cháu về nhà một chuyến, dì Vương, dì chờ ở đây nhé.”

“Hả?” Góa phụ Vương nghe vậy thì lập tức túm chặt cánh tay tôi, dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn thoáng qua thi thể của ông Lưu khờ, tiếp đó lắp bắp nói: “Thiên Du, chị… chị... Chị không dám ở đây một mình đâu, hay là chị đi cùng em được không?”

Tôi nghĩ cũng phải, tuy rằng ông Lưu khờ bị tôi chế trụ, tạm thời không động đậy. Nhưng thân là con gái lại ở chung một phòng với một cỗ thi thể có thể nhảy tung tăng, cho dù không bị hù chết thì cũng bị dọa tới phát điên.

“Được rồi” Tôi gật đầu, nhưng cũng không rời di ngay, dù sao Hổ Tử vẫn còn ngủ trong phòng, trước khi đi phải đảm bảo mọi chuyện không xảy ra ngoài ý muốn nào.

Tôi giơ ngón tay, điểm mạnh lên vài huyệt phía trên l*иg ngực ông Lưu khờ, lần này tôi dùng lực rất lớn cho nên lúc điểm còn có thể nghe thấy tiếng xương “rắc rắc” vang lên.

Điểm huyệt xong, thi thể ông Lưu khờ vốn đang còn run rẩy lập tức dừng lại, giống như một khúc gỗ nằm im trên mặt đất, chỉ là đôi mắt trừng to, đáy mắt đầy sự giận dữ.

“Được rồi, chúng ta đi?” Tôi thở dài một hơi, sau đó kéo theo góa phụ Vương vội vã rời khỏi nhà, chạy về phía nhà tôi.

Bởi vì lo lắng Hổ Tử có thể xảy ra chuyện, cho nên tôi chạy như bay, nhưng chuyện khiến tôi bất ngờ nhất chính là góa phụ Vương lại có thể đuổi kịp tốc độ của tôi.

Tôi kinh ngạc không thôi, góa phụ Vương như nhìn thấy suy nghĩ của tôi, dì ấy cong môi cười đắc ý: “Chị có thói quen chạy đêm, này nào cũng chạy ít nhất 3 cây số, thói quen này có từ năm 16 tuổi, vẫn luôn duy trì tới bây giờ, nếu không em nghĩ vì sao hình thể của chị lại đẹp như vậy?”

“Ha ha.” Tôi không tiếp lời, chỉ là cười gượng một tiếng.

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng kêu kỳ quái. Âm thanh đó xuất hiện quá đột ngột, đừng nói là góa phụ Vương, cho dù là tôi cũng bị dọa cho giật mình, hai người lập tức dừng bước.

“Thiên Du, tiếng gì vậy?” Góa phụ Vương vẻ mặt kinh hoàng, tôi chau mày, đáy mắt xuất hiện một chút nghi ngờ.

“Là tiếng lừa kêu.”

Trong thôn chúng tôi chỉ có mình nhà ông Lưu khờ nuôi lừa, mà âm thanh ban nãy đúng là phát ra từ nhà ông Lưu khờ.

Chỉ là bây giờ đã hơn nửa đêm, con lừa này kêu cái gì?

Đặc biệt tiếng kêu này vô cùng kỳ lạ, vừa dồn dập vừa vang vọng, giống như bị giật mình vậy.

Nhà ông Lưu khờ cách nhà tôi không xa, cùng lắm là 50 mét. Tiếng lừa kêu còn không ngừng vang lên, tôi không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nhà ông Lưu khờ xảy ra chuyện gì?

Nghĩ tới đây, tôi liền quay qua nói với góa phụ Vương: “Qua nhìn thử xem.”

Sau khi nói xong, tôi lập tức nhấc chân đi về phía nhà ông Lưu khờ, góa phụ Vương theo sát tôi không bỏ, vừa túm chặt cánh tay tôi, vừa quay đầu nhìn xung quanh.

“Thiên Du, sao giờ này con lừa vẫn còn kêu?” Góa phụ Vương vẻ mặt kinh hoảng, tôi dừng chân, đưa tay lên miệng ý bảo cô im lặng.

Lúc này chúng tôi chỉ cách nhà ông Lưu khờ chừng 10 mét, nương theo ánh trăng, tôi nhìn thấy trên cửa lớn của nhà ấy có một lá cờ dẫn hồn đang tung bay trong gió, dường như đang chỉ đường về cho đám vong hồn lạc đường.

Còn con lừa của nhà ông ta, giờ phút này lại đứng ngay phía dưới cờ dẫn hồn.

Tôi nhăn mày, lòng nói thầm sao con lừa này lại đứng dưới cổng, lại còn ngay vị trí cờ dẫn hồn nữa?

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ thì con lừa kia bỗng ngã nằm trên mặt đất.

Nó cũng không từ từ nằm xuống mà là trực tiếp ngã xuống đất, sau đó tru lên một tiếng rồi cọ cọ thân mình, khiến sống lưng không ngừng cọ trên mặt đất.

“Đây là lừa gãi lưng sao?” Góa phụ Vương vẻ mặt kinh ngạc, nhỏ giọng nói với tôi: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy đó.”

Tôi gật đầu, chắc là nó ngứa cho nên đang gãi.

Lời vừa dứt, tôi lập tức mở to mắt nhìn, lông tơ trên người dựng ngược lên.

“Hì hì...”

Tiếng cười lanh lảnh vang lên, tiếng cười này xuất hiện rất đột ngột, phát ra từ trên lưng con lừa kia.

Giống như ở một chiều không gian khác mà tôi nhìn không thấy, có một đứa bé đang cưỡi trên lưng lừa chơi đùa.

Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, nhỏ giọng run rẩy nói: “Đây, đây không phải lừa gãi ngứa, đây là... Lừa đuổi quỷ!”