Chương 12: Lừa đuổi quỷ (1)

“Dì Vương?”

Vẻ mặt tôi đầy kinh ngạc, góa phụ Vương đang ở đây sao lại biến mất rồi?

Chẳng lẽ bị chồn vàng bắt đi?

Vừa nghĩ tới chuyện này tôi đã lập tức lắc đầu phủ nhận.

Ban nãy số lượng chồn vàng chạy thoát tuy nhiều, có tới tận bảy, tám con nhưng đều là con nhỏ, có lẽ vừa mới sinh ra không lâu, góa phụ Vương nhẹ cũng phải bốn mươi ký, chỉ dựa vào mấy con chồn nhỏ thì không thể nào đem đi được.

Nhưng nếu dì ấy không bị chồn vàng bắt đi, vậy thì đã đi đâu?

Chính vào lúc tôi hết sức khó hiểu, bên trong bồn tắm lại truyền ra tiếng “ọc ọc”. Tôi thuận thể nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nước không ngừng nổi bọt khí, đương lúc tôi định gạt cánh hoa ra xem xét thì “rào” một tiếng, một gương mặt tái nhợt từ dưới nước trồi lên.

Trời ạ!

Tôi hoảng sợ, bàn tay nâng lên theo bản năng đánh ra một chưởng.

Sau đó tôi mới giật mình nhận ra người ngoi lên từ trong bồn tắm chính là góa phụ Vương.

Lòng tôi hoảng sợ, bàn tay muốn thu lại cũng đã không còn kịp nữa, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể giảm lực đạo xuống, nhưng bàn tay vẫn đánh vào ngực cô... “Bộp” một tiếng, sau đó góa phụ Vương ngây người, ngay cả tôi cũng trợn tròn mắt.

Tôi trừng mắt, đáy mắt đầy sự kinh sợ, đôi mắt hạnh của góa phụ Vươn trợn to, miệng anh đào há lớn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

Bởi vì ông Lưu khờ đột nhiên xuất hiện cho nên dẫn tới việc thần kinh của tôi vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, vừa rồi lại bị hành động của góa phụ Vương dọa cho giật mình, cho nên một chưởng này của tôi gần như là dùng mười thành lực đạo.

Từ nhỏ tôi đã tập võ, tuy thân thể không phải cường tráng nhưng lại rất rắn chắc, sức lực cũng lớn, một chưởng này nếu như đánh thật thì đừng nói thân thể mềm mại của góa phụ Vương, cho dù là một con trâu cũng không chịu nổi.

Trước thời khắc nguy hiểm, tôi vội thu lực lại, nhưng bàn tay lại không thu về được, cho nên vẫn chộp vào ngực của góa phụ Vương. Mà góa phụ Vương lúc này lại đang tắm rửa, trên người không một mảnh vải che thân.

“Ực...”

Cảm giác mềm mại truyền từ lòng bàn tay tới khiến tôi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, rồi sau đó giống như điện giật thu tay về, gương mặt xấu hổ hỏi: “Dì Vượng, sao... Sao dì lại lặn xuống bồn tắm?”

“Không phải em bảo chị trốn đi sao?” Góa phụ Vương đỏ bừng mặt, nhưng sau khi nói xong dì ấy lại trừng mắt hung dữ liếc tôi, ngay sau đó lại ngồi xổm xuống bồn tắm nói: “Vẫn còn nhìn à?”

“À à.” Tôi lập tức phản ứng lại, sau đó xoay người đi về phía phòng.

“Em đi đâu đó?” Góa phụ Vương ở sau lưng tôi kêu lên.

“Về phòng ạ!” Tôi đáp không chút nghĩ ngợi, không nghĩ tới góa phụ Vương lại mắng: “Đúng là đồ ngốc, em về phòng là muốn để chị lại với cỗ thi thể kia sao?”

Lúc này tôi mới nhớ tới thi thể của ông Lưu khờ vẫn còn nằm trong phòng khách, tôi lập tức dừng bước chân, chần chờ hỏi: “Vậy cháu đi đâu?”

“Đứng ở đây, quay lưng lại là được.” Góa phụ Vương vừa dứt lời tôi đã nghe thấy sột soạt của quần áo vang lên, không lâu sau đó góa phụ Vương lại lên tiếng nói: “Được rồi.”

Tôi không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cô mặc một chiếc áo bó ngắn cùng quần đùi.

Bộ quần áo này cũng rất bình thường, thế nhưng lại phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ của góa phụ Vương một cách rất chân thật. Đặc biệt là quần đùi kia, ôm sát phần đùi non mịn của dì ấy, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn ra ngoài...

Tôi nhìn tới mức trong lòng hốt hoảng, cũng không dám nhìn nữa mà vội vàng quay đầu nhìn về phía ông Lưu khờ.

Giờ phút này, ông Lưu khờ vẫn nằm trên mặt đất như cũ, chỉ là thân thể vẫn luôn vặn vẹo run rẩy, nếu không phải trên đỉnh đầu có dán bùa đuổi yêu thì giờ phút này ông ta đã nhảy phắt dậy từ lâu.

“Thiên Du, ông Lưu khờ... Bị làm sao vậy?” Góa phụ Vương núp sau lưng tôi, có lẽ là tôi ở đây, cho nên dì ấy không sợ hãi giống như lúc trước, lúc này dì ấy túm lấy cánh tay tôi, dùng vẻ mặt tò mò đánh giá thi thể của ông Lưu khờ.

Tôi lắc đầu không nói gì, chỉ là tính thầm trong lòng.

Ông Lưu khờ chết vào mùng một, mà hôm nay là mùng sáu, cũng có nghĩa ngày mai chính là ngày thứ bảy của ông ta.

Đầu thất còn chưa qua, trong thời gian này người chết cực kỳ lưu luyến dương gian, bản thân ông ta không muốn đi, nếu đυ.ng phải vật còn sống, mượn được dương khí thì rất dễ xác chết vùng dậy. Thế nhưng ông Lưu khờ đây không chỉ đυ.ng vào vật còn sống, thậm chí còn bị chồn vàng làm tổ trong bụng, trong lòng ông ta có oán khí, không xác chết vùng dậy mới là kỳ lạ.

Nhưng khả năng cao ban nãy ông ta bị chồn vàng khống chế, nếu không cũng sẽ không xuất hiện tại nhà góa phụ Vương, rõ ràng là đặc biệt tới đây vì tôi và Hổ Tử.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó dùng vẻ mặt cẩn thận đi tới trước người ông Lưu khờ, sau khi ngồi xổm xuống thì cẩn thận xem xét một phen, chỉ thấy bụng của ông ta có một lỗ thủng lớn, máu thịt lẫn lộn. Tôi nhìn thấy nội tạng bên trong đã bị đào rỗng, chỉ còn lại vài sợi lông tơ vàng dính lên khoang bụng ông ta.

“Thiên Du, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Có nên thông báo cho người nhà của ông Lưu khờ không?” Góa phụ Vương núp sau lưng tôi hỏi.