Chương 11: Lấy xác làm tổ

Trời đ-!

Sau khi tôi nhìn thấy ông Lưu khờ, lập tức bị dọa tới mức run bần bật, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

“Ông... Ông Lưu?” Tôi nuốt một ngụm nước bọn, cố gắng bình tĩnh lại lui về phía sau.

Tuy rằng từ nhỏ tôi đã hay nhìn thấy những thứ không sạch sẽ nhưng cũng chưa từng gặp phải chuyện xác chết vùng dậy, cảm giác này là bẩm sinh mà có, không thể nào áp chế được, chí ít hiện tại can đảm của tôi không đủ để áp chế nó.

Sau khi nhìn thấy ông Lưu khờ, tôi sắp bị dọa tới mức tè cả ra quần rồi, may mà ông Lưu kho cũng không có động tác gì, chỉ là dùng đôi mắt tử khí ấm trầm nhìn chằm chằm tôi.

Có lẽ là vì quá mức hoảng loạn cho nên sau lưng tôi vang lên “rầm” một tiếng, là do trong quá trình tối lui về phía sau đυ.ng phải kệ rượu, mấy bình rượu phía trên lập tức rơi xuống vỡ nát.

Trong lúc nhất thời, mùi thơm của rượu trộn lẫn với mùi hôi thối của tử thi lan tỏa trong không khí, cái mùi hương đó, đúng là một lời khó nói hết.

“A!” Góa phụ Vương hét một tiếng, sau đó kêu to: “Ai?”

“Dì Vương, là cháu” Tôi trừng mắt, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, dùng hết bình tĩnh nói: “Đừng nhìn qua đây, dì về phòng trước đi.”

“Thiên Du? Em... Em đang làm gì đó? Người trước mặt em là ai, sao chị lại ngửi thấy... Mùi gì thôi thối?” Quả nhiên góa phụ Vương vẫn chưa biết rõ tình hình, dì ấy che ngực ngồi yên trong bồn tắm, tôi đang muốn giải thích thì lại bị tiếng cười quỷ dị của ông Lưu khờ trước mặt cắt ngang.

Tiếng cười vừa dứt, tròng mắt ông ta lại bỗng nhiên chuyển động, tốc độ chuyển động cực nhanh, điểm đen trong mắt gần như không còn nhìn thấy, chỉ còn thấy con người trắng bệch không ngừng chuyển động.

Hình ảnh quỷ dị này khiến da đầu tôi tê dại, hai chân run rẩy không ngừng. Ngay sau đó, hình ảnh trong đôi mắt ông Lưu khờ đột nhiên dừng lại, nhưng có lẽ là do trong mắt chuyển động quá mãnh liệt cho nên sau khi dừng lại, ánh mắt ông ta hơi rũ xuống, nhìn về phía túp lều đang dựng lên giữa hai chân tôi...

“Hì hì, hì hì...” Ông ta nhếch môi, phát ra tiếng cười kỳ dị, sau đó gầm nhẹ một tiếng, nhào thẳng về phía tôi.

Cái đệt!

Tôi giật mình, vừa lui về phía sau vừa rút đao Trảm Linh ra.

Thế nhưng khi tay phải tôi nắm lấy chuôi đao Trảm Linh, tôi lập tức ngây người.

Bởi vì tôi không thể rút đao Trảm Linh ra khỏi vỏ.

Sư phụ đã từng nói với tôi, cây đao này không phải là vật tầm thường, mà nó chính là bảo đao có thể trảm yêu trừ ma, sau khi ra khỏi vỏ, tà vật bình thường chỉ cẩn cảm nhận được hơi thở của nó thì chắc chắn sẽ bỏ chạy, còn thứ lợi hại hơn một chút thì cũng không chịu nổi một đao.

Thế mà vào thời khắc nguy hiểm thế này, tôi lại không thể rút lưỡi đao ra khỏi vỏ?

“Sao lại thế này?” Tôi hơi cứng người lại, sau đó lại dùng sức thế nhưng vẫn không rút ra được.

“Tổ tông của tao ơi, mày đừng đùa tao nữa!” Tôi thầm mắng một tiếng.

“Hì hì, hì hì...”

Tiếng cười quái dị vang lên bên tai tôi, mùi máu tươi xộc thẳng lên mũi, tôi kinh hãi, vừa muốn né tránh nhưng đã không còn kịp, thân thể hôi thối của ông Lưu khờ đã đâm vào trong l*иg ngực của tôi.

Sức lực của ông Lưu khờ rất lớn, lần va chạm này trực tiếp đâm tôi ngã ra đất, đao Trảm Linh trong tay cũng vì thế mà rơi qua một bên. Tôi quơ tay muốn cầm lại đao Trảm Linh, nhưng trong lúc hoảng loạn cho nên tôi không tìm thấy vị trí mà thanh đao rơi xuống. Đúng lúc này, gương mặt xanh ngắt của ông Lưu khờ cũng đã tới sát mặt tôi, ông ta mở miệng, gầm nhẹ một tiếng rồi cúi người muốn cắn yết hầu tôi.

Tôi không rảnh tìm đao Trảm Linh nữa, tôi chống tay kéo dài khoảng cách giữa tôi với ông Lưu khờ, tiếp đó tiếng thét chói tai của góa phụ Vương lại vang lên, tôi vừa vật lộn với ông Lưu khờ vừa gào lên với góa phụ Vương: “Dì Vương, dì đừng tới đây.”

Vừa dứt lời, tôi lập tức lôi bùa đuổi yêu ra, rồi bắt đầu niệm chú ngữ.

“Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh. Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh. Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình. Cấp cấp như luật lệnh!”

(Năm sao trấn giữ màu sắc, rọi chiếu cả Huyền Minh. Ngàn thần vạn thánh hãy tới bảo vệ linh hồn của ta. Mãnh thú khổng lồ, chế ngự năm binh. Năm Thiên ma quỷ, hồn diệt thân vong. Lập tức tuân lệnh!)

Chú ngữ vừa được niệm xong, bùa đuổi yêu “bộp” một tiếng được tôi dán lên trán ông Lưu khờ.

Tuy đây là bùa đuổi yêu, nhưng tác dụng của nó không chỉ dùng để đuổi yêu, mà còn dùng để diệt quỷ.

Giờ phút này, sau khi tôi dán bùa chú lên trên trán ông Lưu khờ, chỉ thấy thân thể vốn đang giương nanh múa vuốt của ông ta bỗng nhiên khựng lại, sau đó một tiếng thét chói tai lập tức truyền ra từ trong cơ thể ông ta.

“Âm thanh này... Sao lại phát ra từ trong bụng ông ta nhỉ?”

Gương mặt tôi kinh hãi, sau đó tôi lập tức cảm giác được, bụng của ông Lưu khờ hình như đang động đậy, tôi vội vày đẩy người ông ta ra rồi tập trung nhìn vào đó. Chỉ thấy phần bụng nhô cao lên, giống như có thứ gì đó đang muốn phá bụng ông ta mà chui ra.

“Thiên Du, đó, đó là cái gì?”

Góa phụ Vương núp trong bồn tắm, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài, đáy mắt đầy vẻ hoảng sợ.

“Là ông Lưu khờ xác chết vùng dậy mà thôi, dì Vương đừng sợ, có cháu ở đây, dì trốn trước đi.” Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

Tuy ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất sợ.

Dù từ nhỏ đã bị sự phụ bắt luyện võ, học trừ ma diệt quỷ, nhưng thật ra tôi chưa từng thật sự ra tay đối phó mấy thứ này, chuyện đêm nay giống như cô gái lớn lần đầu gả chồng vậy, chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Mà lúc này, bụng của ông Lưu khờ càng lúc càng lớn, hai mắt ông ta trừng to, gương mặt dữ tợn giống như cực kỳ đau đớn vậy.

"Phụt..."

Một tiếng vang truyền ra từ trong bụng ông ta, sau đó một đám khói màu vàng đột nhiên tuôn ra.

Đám khói đó cực kỳ hôi thối, nó cách tôi gần nhất cho nên nó vừa xuất hiện đã khiến tôi bị sặc tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng, nếu không phải tôi kịp thời bế khí thì chỉ sợ sẽ bị sặc tới mức ngất đi.

Giữa đám sương khói còn vang lên tiếng “chít chít”, tôi híp mắt nhìn xuyên qua đám khói đó, chỉ thấy mấy bóng dáng màu đen giữa đám khói vàng chợt lóe lên rồi biến mất, trong đó có một bóng dáng có lẽ là vội vàng chạy trốn, thế mà lại va vào đùi của tôi rồi trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.

Tôi không nghĩ nhiều, nâng chân dẫm xuống theo bản năng, một chân này của mười phần sức lực, bóng dáng màu đen kia bị tôi đạp tới mức không ngừng thét chói tai, bụng nổ tung, ngay cả ruột cũng chảy ra, máu tươi bắn tung tóe lên người tôi.

“Là thứ gì?”

Tôi ngồi xổm xuống đất nhìn thoáng qua thứ kia, sau khi nhìn thấy rõ thứ trên mặt đất, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.

Chỉ nhìn thấy dưới chân tôi là thi thể của một con chồn vàng.

Con chồn vàng này cũng không lớn, chỉ bằng con chó con mà thôi, lớp lông vàng trên người vẫn còn chưa mọc hết, có lẽ là mới sinh không lâu.

Sao trong bụng ông Lưu khờ lại có một đám chồn con?

Chẳng lẽ là chồn vàng xem thi thể ông ta như cái tổ, sinh sản luôn... Trong đó? Chồn vàng xây tổ trong thi thể, chuyện này thật sự quá quái dị, loại chuyện này đừng nói là thấy, thậm chí chưa ai từng nghe qua. Cho dù là sư phụ cũng chưa từng nghe ông nhắc chuyện này với tôi.

Tôi nhìn thi thể chồn vàng trên mặt đất, gương mặt càng thêm nặng nề. Hổ Tử đã đắc tội Hoàng Đại Tiên, hiện tại tôi lại dẫm chết con cháu nó, mối thù này đã chính thức kết rồi, chắc chắn chồn vàng sẽ nghĩ biện pháp trả thù.

“Con mẹ nó, sao lại gặp vào đúng lúc phong tước cho chồn cơ chứ, đúng là xui xẻo mà.”

Tôi thầm mắng một tiếng, mà lúc này tôi lại nghe một tiếng thét vang lên, tôi giật mình, vội vàng chạy tới bên bồn tắm.

Chỉ nhìn thấy cửa sổ ban công đã bị phá, rõ ràng là đám chồn con kia đã chạy, nhưng chuyện khiến tôi kinh ngạc chính là góa phụ Vương vốn núp trong bồn tắm, nay lại không thấy đâu nữa!