Chương 5

Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người uể oải, chảy rất nhiều mồ hôi.

Anh vừa ngẩng đầu nhìn một cái, là Vương Nhất Bác đang ghé ở bên giường, thoạt nhìn hẳn là đã luôn nằm ở đây, sau đó ngủ quên mất.

"Vương Nhất Bác........." Tiêu Chiến nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Vương Nhất Bác đứng bật lên, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Anh dậy rồi!" Giọng nói Vương Nhất Bác có chút hưng phấn.

"Ừm......." Tiêu Chiến mím mím môi.

Vương Nhất Bác đưa tay ra sờ sờ trán Tiêu Chiến, hơi hơi vui mừng.

"Không nóng như đêm qua nữa." Vương Nhất Bác cười cười nhìn Tiêu Chiến.

"Nóng?" Tiêu Chiến sửng sốt, "Hôm qua tôi phát sốt sao?"

"Tự anh không biết? Tôi nói đưa anh đi bệnh viện, anh còn nói không cần, đành phải lấy thuốc cho anh." Bị ốm mà cũng không biết, như thế Vương Nhất Bác liền không vui.

"Tôi nghĩ chỉ là cảm cúm......." Tiêu Chiến lại khụ một tiếng.

"Hôm qua anh làm gì đấy?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

"Đi ra ngoài, có chút lạnh. Có điều sau khi cậu cho tôi uống thuốc thì cảm giác đỡ hơn nhiều rồi, còn ra mồ hôi."

"Cứ nằm trước đi, tôi chuẩn bị đồ ăn cho anh."

.

.

.

Thời điểm Vương Nhất Bác đi vào, còn cầm theo điện thoại của Tiêu Chiến.

Cậu đặt mì xuống, giơ điện thoại trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không rõ nên nhìn một cái, mở khóa.

"Được rồi, nói cho tôi biết tên của ông chủ hay lãnh đạo của anh là gì?"

"Hả?" Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác định làm gì.

"Xin nghỉ phép, hôm nay không đi làm nữa." Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi, ngữ khí còn có chút cứng rắn.

"Không cần đâu, cậu xem bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa tôi cũng không khó chịu, tôi........"

"Nói, tên là gì." Vương Nhất Bác đanh giọng.

"Cái đó....... Tôi đói rồi, tôi......." Tiêu Chiến nói xong liền đưa tay muốn với lấy bát mì ở tủ đầu giường.

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác duỗi ra, túm lấy cổ tay Tiêu Chiến.

"Xin nghỉ phép, bây giờ, ngay lập tức. Nếu không anh nhịn đói đi."

Tiêu Chiến nhếch nhếch khóe miệng, "Tôi cũng không phải là bạn nhỏ."

"Bạn nhỏ mới không biết mình phát sốt, lại còn muốn đi làm, nhanh lên." Vương Nhất Bác cầm chặt cổ tay Tiêu Chiến không buông.

"Được rồi, tôi xin phép là được chứ gì."

Tiêu Chiến gọi điện thoại cho ông chủ, nói ra tình hình của mình, có thể là do mình đang ho khan, nghe được liền lấy tình trạng sức khỏe không tốt lắm, xin nghỉ phép vô cùng thuận lợi.

"Rất tốt, mau ăn mì đi, nếu không sẽ nguội." Vương Nhất Bác cầm điện thoại, lại đưa mì đến trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ăn mì, ăn đến ngon miệng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ăn mì xong, lại giục Tiêu Chiến nằm xuống.

"Buổi trưa tôi sẽ gọi đồ ăn cho anh, anh mà lén đi làm tôi có thể phát hiện được đấy." Vương Nhất Bác cười tủm tỉm nhìn Tiêu Chiến.

"......... Cậu quá cẩn thận rồi."

"Đặt báo thức điện thoại cho anh rồi, cơm nước xong nhớ uống thuốc, uống như thế nào thì đều viết ở ghi chú báo thức rồi đó, buổi chiều nếu nhiệt độ cơ thể cao, phải báo tôi. Nếu gõ chữ thấy mệt, thì gửi voice chat, không được không trả lời tin nhắn." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngơ ngác mà nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ở bên cạnh giường, nghĩ thầm Vương Nhất Bác dù là nhìn ở góc độ nào cũng thấy đẹp trai.

"Tiêu Chiến, nói với anh đấy, anh nghe thấy không?" Vương Nhất hai tay chống hông, chuẩn bị tức giận.

"Hả?" Tiêu Chiến phục hồi tinh thần.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, "Tôi nói lại lần nữa, nghe cho rõ."

Vương Nhất Bác lặp lại xong, sau đó mới ra ngoài.

Thì ra cuộc sống khi ở cùng nhau của hai người, hoặc là nói, được người khác chăm sóc, chính là cảm giác như thế này.

Tiêu Chiến nằm ở trong chăn, trong lòng cảm thấy ấm áp, tuy rằng chỉ là giả, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy rất vui.

.

.

.

Buổi trưa đồ ăn ngoài đến, Tiêu Chiến nhìn một cái, lại là cái túi xanh mướt in hình cậu bé trượt ván trượt, Vương Nhất Bác thật sự rất thích quán ăn này.

Trên đơn đặt hàng có ghi "Ăn ngon miệng nha", người nhận là "Bạn nhỏ Tiêu."

Bạn nhỏ Tiêu, người bạn nhỏ.

Tiêu Chiến hừ một tiếng, mang đồ vào trong nhà rồi đặt lên bàn, bắt đầu ăn trưa.

Sau khi ăn xong Tiêu Chiến chụp lại đống bát không gửi cho Vương Nhất Bác, chứng cứ mình ăn vô cùng ngoan ngoãn.

Người phía dưới nhìn Vương Nhất Bác đang mở cửa thoáng nhìn điện thoại, sau đó lộ ra một nụ cười thập phần hạnh phúc, lại nhanh chóng thu lại biến thành vẻ mặt nghiêm túc trong cuộc họp.

Đồng hồ báo thức của Vương Nhất Bác cũng đồng thời vang lên, là báo đến giờ uống thuốc của Tiêu Chiến. Buổi chiều nhiệt độ cơ thể không tăng cao nữa, Tiêu Chiến lại ôm đệm ngồi xem chương trình trên TV.

Sau đó Tiêu Chiến ngủ một giấc, thời điểm tỉnh dậy đã hơn bốn giờ chiều, lại nghe thấy bên ngoài có âm thanh.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là trong nhà có trộm vào, lúc cầm gậy đi ra thì trông thấy Vương Nhất Bác từ trong phòng bếp đi ra, hai người nhìn nhau.

"Anh..... Đang làm gì đấy?" Vương Nhất Bác nhìn gậy bóng chày trong tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến một lần nữa lại quên việc mình đang ở cùng Vương Nhất Bác, trong nhà có động tĩnh, đáng ra không nên nghĩ là có kẻ trộm, mà là Vương Nhất Bác về.

Vương Nhất Bác buông cá ra, đi qua lấy gậy bóng chày từ trong tay Tiêu Chiến, đẩy anh ngồi xuống sô pha, mở phim truyền hình cho anh, đang chiếu Cùng Em Đi Đến Đỉnh Thế Giới, sau đó mới quay lại phòng bếp.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi trên ghế, điện thoại lại vang lên.

Là mẹ.

"Dạ mẹ." Tiêu Chiến cho nhỏ âm lượng TV lại chút.

"Con sao thế, tin nhắn hôm qua không trả lời, sáng nay hỏi con con cũng không đáp, làm gì vậy?"

"Không làm gì cả, thì là, có chút mệt, nên con ngủ." Tiêu Chiến không muốn nói cho mẹ biết mình sinh bệnh, sợ mẹ lo lắng.

"Giọng nói con làm sao đấy?" Mẹ nghe liền thấy có chút không đúng.

"Dạ? Không sao......." Tiêu Chiến có chút chột dạ, nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác.

"Không sao? Không phải con bị cảm chứ? Giọng như này còn nói không sao, chỉ thiếu điều viết luôn chữ cảm lên trên mặt."

"Vậy có viết trên mặt mẹ cũng không thấy." Tiêu Chiến vừa ôm gối vừa nói thầm.

"Con xem con đi mấy tuổi rồi còn để bị cảm."

"Vậy ai nói trưởng thành rồi sẽ không được để bị cảm, mẹ nói không có logic gì, khụ khụ."

"Con nhìn con xem, ho đến mức này, uống thuốc chưa?"

"Uống rồi, bị ma quỷ ép uống." Tiêu Chiến nghĩ đến Vương Nhất Bác sáng nay.

Mẹ vừa nghe lời này liền vui vẻ. "Sao, Tiểu Vương người ta rất quan tâm con? Có phải rất biết cách chăm sóc con không?"

Tiêu Chiến nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, thoạt nhìn như là một Vương Nhất Bác đang cố hết sức để bồi bổ Tiêu Chiến, nhất thời quên đáp lại lời mẹ.

"Này?"

"Dạ, mẹ." Tiêu Chiến lại nghịch nghịch gối.

"Cậu ấy ở nhà?"

"Vâng, ở nhà, hôm nay có vẻ tan làm sớm hơn."

"Vậy thằng bé đang làm gì?" Giọng nói mẹ tràn ngập sự ám chỉ.

"Đang nấu cơm, không rảnh call video với mẹ đâu, mẹ chết tâm đi." Tiêu Chiến vừa nói câu này xong liền thấy buồn cười, thanh âm lớn hơn không ít.

"Chào dì ạ!" Vương Nhất Bác từ trong bếp nói vọng ra.

"..........." Tiêu Chiến bị câu chào đột ngột này làm cho nghẹn họng.

"Ha ha ha ha ha được được, Tiểu Vương con vất vả rồi! Còn cần con nấu cơm, Tiêu Chiến nhà chúng ta cái gì cũng không làm, lại còn sinh bệnh, phiền con chăm sóc........"

"Mẹ!" Tiêu Chiến đúng lúc ngắt lời, "Con không mở loa ngoài, mẹ nói nhỏ chút, đây đều là hét vào tai con đó, lỗ tai con không chịu nổi rồi."

"Con mau khen ngợi Tiểu Vương đi, đối với con thật sự rất tốt, nhìn thấy hai đứa như vậy mẹ rất vui. Con xem con sinh bệnh cũng có người chăm sóc, mẹ đã sớm nói con tìm đối tượng rồi còn gì, bây giờ con thấy việc này có ích chưa?"

Tiêu Chiến vâng vâng mấy tiếng, trong lòng nghĩ, đối tượng tốt như vậy, không biết sau này ai là người được hốt về.

Tiêu Chiến cũng không biết, tối qua, Vương Nhất Bác bị mấy cô gái lại gần bắt chuyện, trong quán bar còn có nam sinh thoạt nhìn như sinh viên cọ lên người cậu, đều bị ánh mắt lạnh như băng của cậu dọa chạy mất.

Sau khi Vương Nhất Bác ghé bên giường Tiêu Chiến liền có chút hối hận, nghĩ rằng mình về sớm hơn chút thì tốt rồi.

Vương Nhất Bác nấu rất nhiều món ăn ngon, có điều đều là nhìn từ sách dạy nấu ăn mà nấu, không có kinh nghiệm, chỉ là xương rất tươi, Tiêu Chiến có thể uống rất nhiều canh xương.

Tiêu Chiến nhìn một bàn đầy đồ ăn cũng rất cảm động, không cách nào kén chọn.

Ngày hôm qua bận suốt, liền chỉ toàn ăn lung tung, lúc gần tối thì nhiễm lạnh, về đến nhà cũng không ăn cơm, hôm nay vừa chỉ ăn hai miếng cháo, Tiêu Chiến cảm thấy bữa ăn hôm nay ngon đến lạ thường.

Cuối cùng lúc định đi rửa bát còn bị Vương Nhất Bác dọa một cái, ngoan ngoãn ra ngoài chờ.

Khi cơn ốm của Tiêu Chiến đã đỡ hẳn, cũng chuyển lời cảm ơn của mẹ đến Vương Nhất Bác.

.

.

.

Cuộc sống của hai người cứ theo quỹ đạo như vậy, ban ngày đi làm, buổi tối thì cùng nhau ăn cơm, có đôi khi sẽ gọi đồ ăn ngoài.

Mẹ Vương Nhất Bác đã biết Vương Nhất Bác tìm được đối tượng thích hợp, thì cũng mất đi hứng thú giới thiệu đối tượng cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hỏi bà có muốn nhìn Tiêu Chiến một cái không, kết quả mẹ nói không cần.

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, thái độ trước sau cũng khác biệt quá rồi đấy.

Có điều không gọi điện không còn hứng thú nữa cũng tốt, nếu không lỡ tra ra được cái gì thì không hay.

Lưu Hải Khoan gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác nói hội bạn tổ chức tiệc rượu, gọi Vương Nhất Bác đến. Vương Nhất Bác nhìn thấy thì cũng không bận chuyện gì, liền đáp ứng.

Cậu nói với Tiêu Chiến là Lưu Hải Khoan gọi mình đi tụ họp, ý bảo Tiêu Chiến hôm sau không cần để ý cậu, tự mình ăn cơm rồi làm gì cũng được.

Tiêu Chiến vừa nghe là Lưu Hải Khoan gọi, không biết thế nào, trong lòng đặc biệt yên tâm.

Buổi tối Tiêu Chiến ăn cơm một mình, mẹ lại gọi điện đến, hỏi Vương Nhất Bác có ở nhà không, Tiêu Chiến trả lời theo đúng sự thật.

Mẹ Tiêu Chiến nói, đợi Vương Nhất Bác về nhà rồi nói sau, là chuyện rất quan trọng, bảo Tiêu Chiến mau gọi Vương Nhất Bác về.

Tiêu Chiến còn chưa kịp từ chối thì điện thoại đã cúp, lên Wechat nói với mẹ, kết quả lại bị mẹ gửi voice bác bỏ, chỉ bảo Tiêu Chiến mau gọi người về.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, kiên trì gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

Điện thoại của Vương Nhất Bác lúc đó đang để trên bàn, màn hình lóe sáng lên, là tên của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đang vui vẻ nói chuyện với bạn bị Lưu Hải Khoan vỗ một cái.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại nhìn nhìn.

"Cậu có thể về nhà sớm một chút không?"

Cũng không quan tâm phía sau Tiêu Chiến nhắn cái gì, Vương Nhất Bác quyết định rất nhanh, tạm biệt bạn bè.

Mấy đứa bạn cảm thấy kì quái, nhìn Lưu Hải Khoan, không biết sao cái người có quy tắc uống đến sáng kia vừa thấy tin nhắn thì đến rượu cũng không thèm uống nữa.

Lưu Hải Khoan cầm ly rượu, nhàn nhạt nói.

"Cái này không phải là do có người nhà giục về sao."

TBC

__________

Web trước kia: Đêm nay uống rượu ai mà về trước thì người đó là đồ con nít.

Web hiện tại: Tôi cáo từ trước đây.

Cảm ơn quán ăn Đại Vương đã đến làm cameo.