Chương 4

"Quần áo hai đứa........" Mẹ cười tủm tỉm nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến theo bản năng phản bác, "Đều là của Vương Nhất Bác! Không phải của con! Con vừa rồi không tìm thấy đồ ngủ mới mặc đồ của cậu ấy đó!"

"Hai đứa trẻ tuổi ở chung còn cho mặc đồ của nhau bình thường mà, mẹ biết, đồ đôi cũng rất bình thường."

"............" Tiêu Chiến giống như bị đơ.

"Được rồi được rồi, Tiểu Vương gọi con ăn cơm, vậy hai đứa đi ăn cơm đi, nhớ không được nấu cay nha, phải để ý khẩu vị của Tiểu Vương một chút đó Chiến Chiến, có nghe thấy không!"

"Biết rồi." Tiêu Chiến nói bai bai với mẹ.

Vương Nhất Bác đứng ở một bên tiếp tục máy móc lau tóc, "Thật ra, nếu là người yêu, quần áo này, anh không cần giải thích thế đâu............"

Tiêu Chiến cũng vừa phản ứng, ở trước mặt mẹ hai người mặc đồ đôi rồi ân ân ái ái cũng là lẽ bình thường, vì thế gật gật đầu.

"Anh....... Muốn ăn cái gì?" Vương Nhất Bác dừng lại động tác lau tóc nghiêng đầu hỏi Tiêu Chiến.

"Tôi mời cậu đi, hôm nay vì chuyển đồ giúp tôi mà rất vất vả rồi." Tiêu Chiến mở điện thoại ra rồi đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Cậu gọi món, tôi trả tiền."

Vương Nhất Bác sửng sốt, sợ từ chối thì sẽ khó xử lắm, vì thế thuận theo lời Tiêu Chiến mà xem đồ ăn.

Xem ra quán Đại Vương này thức ăn thoạt nhìn rất nhiều, thời gian giao đến cũng ngắn, đánh giá cũng được nhiều sao, Vương Nhất Bác gọi vài món trong quán Đại Vương, sau đó trả lại điện thoại cho Tiêu Chiến.

"Anh chọn món anh thích đi, tôi chọn xong rồi." Vương Nhất Bác nói xong liền đi sấy tóc.

Tiêu Chiến chọn thêm hai món, chốt đơn.

Đồ ăn ngoài rất nhanh liền được giao đến, là Vương Nhất Bác mở cửa nhận. Sau khi lấy vào thì dọn lên trên bàn, Tiêu Chiến đi tới, nhìn cái túi màu xanh mướt, trên mặt còn in hình một cậu bé trượt ván trượt, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.

Tiêu Chiến không khỏi nhìn mấy lần.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không ngồi xuống, cũng theo ánh mắt của Tiêu Chiến mà nhìn qua cái túi to trên bàn.

"Rất đáng yêu." Vương Nhất Bác vừa cười vừa ngồi xuống, đưa đũa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không biết là vì sao, đều cảm thấy thằng nhóc trên túi này đang rình anh cùng Vương Nhất Bác ăn cơm.

"Bộ quần áo này........" Tiêu Chiến vừa gắp rau vừa hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cái áo ngủ màu trắng của chính mình, "Trước kia anh Khoan nói mặc nó thoải mái, liền hỏi anh ấy mua thêm mấy cái."

Vương Nhất Bác nói xong còn ngẩng đầu nhìn trộm Tiêu Chiến đang mặc trên người một cái áo màu đen y hệt, trong lòng vui vẻ.

"Trùng hợp vậy, lần trước gọi video với cậu thấy thấy cậu ấy mặc có vẻ thoải mái, liền cũng mua mấy cái."

Vương Nhất Bác một bên nghe một bên nhìn thức ăn trên bàn, không có cái gì màu đỏ cả, không có tương ớt, vừa nhìn đã biết là đồ ăn nhẹ, Tiêu Chiến còn nghiêm túc nghe theo lời dặn của mẹ cơ.

"Anh........ Ăn quen không?" Bởi vì thấy không phải là toàn bộ món ăn mình gọi, trong này cũng có món của Tiêu Chiến nữa, thoạt nhìn không hợp khẩu vị của Tiêu Chiến.

"Hả?" Tiêu Chiến cắn đũa ngẩng đầu, lại cảm thấy không được lễ phép liền buông đũa xuống, "Ăn quen, sao vậy?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Sợ anh không ăn cay sẽ không vui vẻ."

"Tôi cũng không phải là một đứa nhóc." Tiêu Chiến nở nụ cười.

Vương Nhất Bác cũng cười theo.

.

.

.

Không biết có phải là do chuyển qua nhà mới nên không quen giường, hay là do "bạn trai" hiệp ước đang ngủ ở phòng bên cạnh, Tiêu Chiến buổi tối hôm nay ngủ không yên giấc, giữa đêm tỉnh lại mấy lần, nhịn xuống xúc động muốn xuống phòng bếp uống một cốc nước.

Sợ đánh thức Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm thấy hai người như bây giờ thuận tiện hơn rất nhiều, có điều nghĩ thế nào cũng thấy có chút xấu hổ, như là bị cha mẹ ép buộc mà sắp đặt cho cả hai một cuộc sống hôn nhân vậy, tôn trọng nhau, nhưng bầu không khí vẫn tràn ngập sự lúng túng.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng trải qua một đêm, sáng sớm hôm sau lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cũng không ngủ được, dứt khoát rời giường.

"Làm ồn anh rồi?" Vương Nhất Bác từ trong phòng bếp đi ra, bưng bữa sáng đến.

"Không có, do theo thói quen." Tiêu Chiến nhìn cháo cùng bánh quẩy trong tay Vương Nhất.

"Anh muốn ăn cơm không?" Vương Nhất Bác buông đồ trong tay xuống, "Cháo ở trong nồi cơm điện, bánh quẩy thì ở đây, anh đói thì ăn cái này trước đi?"

"Tôi đi rửa mặt, cậu ăn trước đi." Tiêu Chiến gật gật đầu rồi vào phòng tắm, "Cậu phải ra ngoài sao?"

"Ừ." Vương Nhất Bác đề cao giọng chút, "Phải lên lớp với mấy đứa nhỏ."

Tiêu Chiến lúc này mới nhớ đến hôm nay là cuối tuần, trước kia Vương Nhất Bác cũng nói với mình rồi, cuối tuần sẽ dạy mấy đứa nhóc học vũ đạo.

"Vậy khi nào cậu về?" Tiêu Chiến vừa đánh răng vừa thò đầu ra hỏi.

"Buổi tối đi, có thể sẽ muộn hơn." Vương Nhất Bác rất tự nhiên trả lời, lại cảm thấy như mình đang chán về nhà, vì thế lại nói, "Buổi tối tôi có cuộc gặp mặt với bạn, sẽ không về ăn cơm, anh để cửa đó cho tôi là được, không cần để ý tôi."

"Được." Tiêu Chiến lại thò đầu vào đánh răng tiếp.

Trông giống như người chồng đang báo lại công việc một ngày vậy...........

Tiêu Chiến nhìn bản thân mình trong gương, bởi vì vừa tỉnh ngủ mà mắt hai mí rõ ràng. Con thỏ con đang tự vỗ vỗ mặt mình, ở trong lòng nhắc nhở.

Tiêu Chiến, chỉ là hợp đồng, hai người chỉ ở chung thôi, cậu ấy làm gì, bao giờ về nhà, mấy cái đó thì có liên quan gì đến mày? Mày chỉ cần nhanh chóng tìm được nhà rồi chuyển ra ngoài thôi, đúng hạn đưa tiền thuê cho cậu ấy là được.

Tưởng tượng đến còn phải chuyển ra ngoài tiếp, sau đó còn phải giải thích với mẹ, Tiêu Chiến nghĩ đã thấy nản rồi. Tiêu Chiến cảm thấy, ở chỗ của Vương Nhất Bác rất tốt, nếu không phải chỉ vì để ứng phó với ba mẹ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tiêu Chiến vẫn muốn tiếp tục ở lại.

"Nghĩ cái gì thế?"

Tiêu Chiến nghĩ như vậy, cũng không biết khi nào Vương Nhất Bác đã đứng trước cửa phòng tắm rồi.

"Không có gì, vừa dậy nên ngẩn người." Tiêu Chiến cười cười.

"Cái đó, tôi muốn nói chính sự với anh." Vương Nhất Bác thoạt nhìn rất nghiêm túc.

"Cậu nói đi." Tiêu Chiến nháy mắt mở to, miệng đầy bọt trắng, chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.

"Tình huống đêm qua, về sau khẳng định sẽ còn tiếp, cho nên bằng không thì......... Anh cứ ở đây đi, thẳng đến khi anh tìm được........ Tôi khẳng định sau này mẹ tôi cũng sẽ làm như vậy, chúng ta nếu không ở cùng nhau thì sẽ có nhiều phiền toái, vì thế anh thử cân nhắc một chút?"

"Được!"

Tiêu Chiến nháy mắt đồng ý, ngược lại lại dọa Vương Nhất Bác nhảy dựng.

"Anh..... Không suy xét chút hả?"

"Không cần." Tiêu Chiến nhổ bọt trong miệng ra, "Tiền thuê sẽ trả cho cậu."

Vương Nhất Bác trì độn gật gật đầu, "Vậy tôi đi đây."

"Bai bai!" Tiêu Chiến như đang nở hoa mà nói tạm biệt.

.

.

.

Kết quả chạng vạng, Vương Nhất Bác vẫn về, Tiêu Chiến vốn đang ngồi trên sô pha xem Thiên Thiên Hướng Thượng, nghe thấy tiếng mở cửa mới bật người ngồi dậy, lộ ra một bộ dáng cục cưng ngoan ngoãn.

Vương Nhất Bác giải thích hôm nay bạn đột nhiên có việc, vì thế rời cuộc gặp sang ngày mai.

Tiêu Chiến à một tiếng gật gật đầu tỏ vẻ biết rồi, mới hơn bốn giờ, Vương Nhất Bác trước tiên đi tắm một cái, rửa sạch mồ hôi ngày hôm nay. Thời điểm đi ra đã thấy Tiêu Chiến đứng trước tủ lạnh lấy đồ ăn.

"Anh mua thức ăn rồi?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Đúng, buổi chiều không có chuyện gì làm, đi mua chút đồ, muốn buổi tối nấu gì chút, có điều không biết là cậu về, nên không hỏi cậu thích ăn gì......." Tiêu Chiến cầm quả ớt trong tay nhìn Vương Nhất Bác.

"Không sao, tôi ăn gì cũng được, anh cứ nấu món anh thích ăn đi."

Cuối cùng vẫn mang ra món cà chua xào trứng, sườn xào chua ngọt, còn có canh xương khoai tây.

Quả ớt to vừa rồi Vương Nhất Bác lại không thấy đâu.

Tiêu Chiến đây là đang để ý khẩu vị của cậu mà bỏ món yêu thích của mình à?"

Vương Nhất Bác trong một khoảng thời gian ngắn không biết nói thế nào, muốn nói Tiêu Chiến không cần thiết phải như vậy, lại sợ mình chưa luyện qua, nhỡ đâu Tiêu Chiến thật sự nấu món cay mà mình không ăn được cũng rất khó xử.

Vương Nhất Bác nuốt câu nói đó xuống, hai người cùng ngồi ăn cơm.

.

.

.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến đã ra ngoài rồi, Vương Nhất Bác còn đang trong phòng thay quần áo, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa.

Cậu đi ra thì thấy, người đã đi mất rồi.

Vương Nhất Bác cũng không biết vì sao nhϊếp ảnh gia phải ra ngoài sớm như vậy, lại bắt đầu đi rửa mặt.

Công việc hôm nay của Tiêu Chiến là chụp ảnh hôn lễ, ở vùng ngoại thành, là hôn lễ được tổ chức ở ngoài, có điều thời tiết hôm nay có chút lạnh, gió còn hơi lớn.

Tiêu Chiến chỉ hi vọng hôn lễ hôm nay được tiến hành thuận lợi.

Nói đi nói lại thì tất cả đều đã đâu vào đấy cả rồi, Tiêu Chiến ở đó bận trước bận sau, sau đó thấy nóng liền cởϊ áσ ngoài ra, kết quả chạng vạng lại thấy có chút lạnh, Tiêu Chiến cũng không tiện mặc áo vào, trên đường quay về công ty liên tục hắt xì.

Anh về công ty sửa sang lại ảnh chụp, sau đó mới về nhà.

Về đến nhà, biểu hiện của bệnh lại càng hiện rõ ra. Tiêu Chiến cả người khó chịu, cũng biết là không ổn, đi vào tắm nước ấm, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, ăn chút gì đó mới tìm thuốc cảm uống.

Tiêu Chiến trực tiếp lên giường đắp chăn, nhưng mà chỉ nằm chứ không ngủ, vẫn rất khó chịu, lại không chút khí lực xuống giường tìm thuốc, cứ mơ mơ màng màng lại nằm về giường.

Trong lúc điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Tiêu Chiến cũng không có khí lực xem.

Là Vương Nhất Bác gửi tin nhắn đến, nói đêm nay sẽ về muộn một chút, bảo Tiêu Chiến đừng chờ cậu, để cửa là được.

Tiêu Chiến không phân biệt được, nửa mơ nửa tỉnh, lại giống như đang nằm mơ.

Vương Nhất Bác về đến nhà đã là gần mười một giờ, cả người toàn là mùi rượu, tắm rửa đánh răng xong, định đem quần áo vào máy giặt, đi qua phòng khách lại đứng lại.

Không biết thế nào, cậu cảm thấy có điểm là lạ.

Vài giây sau, Vương Nhất Bác biết rồi.

Tiêu Chiến ở nhà, nhìn giày ở huyền quan là biết, không ở ngoài phòng khách thì hẳn là ở trong phòng, giờ này chắc là ngủ rồi, nhưng mà, cửa phòng sao lại không đóng.

Vương Nhất Bác vứt quần áo bẩn vào máy giặt, quay đầu đi về hướng phòng Tiêu Chiến.

Nghe thấy tiếng hít thở của Tiêu Chiến không đều, không giống như là đang ngủ say, thi thoảng còn lẩm bẩm gì đó, nghe có vẻ rất khó chịu.

Vương Nhất Bác đấu tranh tư tưởng mấy giây, cảm thấy nhỡ đâu có chuyện gì đó mà thân thể không thoải mái, mình vào xem một cái thì tốt hơn, vì thế đi qua, mở đèn đầu giường.

Đèn vừa mở liền thấy Tiêu Chiến cau mày, đúng là đang rất khó chịu.

Có thể là do cảm giác được ánh sáng, Tiêu Chiến "ưm" một tiếng, kết quả lại ho khụ khụ.

Vương Nhất Bác đưa tay ra sờ lên trán Tiêu Chiến, nóng bỏng, liền lấy nhiệt kế ra đo, hơn ba mươi tám độ, phát sốt rồi.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Tiêu Chiến, "Sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện."

"Ưʍ...... Không cần." Tiêu Chiến từ nhỏ đã không thích đi bệnh viện.

"Không đi sao...... Trong nhà hình như có thuốc, tôi đi xem xem." Vương Nhất Bác lập tức đi ra phòng khách tìm thuốc.

Cũng may là vẫn còn, Vương Nhất Bác nhìn thấy chưa hết hạn, đun nước ấm, lại đi đến bên giường Tiêu Chiến, nửa ngồi nửa quỳ. Cậu giúp Tiêu Chiến ngồi dậy, đỡ lấy đầu anh, đút thuốc, uống nước xong, lại nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến nằm xuống. Ngồi bên cạnh giường Tiêu Chiến một hồi, mới giặt khăn đắp lên trán anh.

Toàn bộ cơn buồn ngủ của Vương Nhất Bác đều biến mất, đẩy ghế sát đến bên giường Tiêu Chiến.

"Cũng may chúng ta ở cùng nhau, nếu không anh ở một mình thì phải làm sao đây........." Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh thầm thầm thì thì.

"Đừng......." Tiêu Chiến lại nhẹ nhàng nói một câu, tay ở trong chăn cũng giật giật.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

"Đừng mà!" Tiêu Chiến lại nhìu mày.

Trước khi Tiêu Chiến kêu lên câu thứ ba, Vương Nhất Bác đã luồn một tay vào bên trong chăn, đan vào bàn tay Tiêu Chiến, tay kia thì xoa xoa đầu anh.

"Đừng sợ, tôi ở đây rồi."

TBC

___________

Soft quá đi mất 😭😭😭😭😭😭