Chương 6

Thời điểm Vương Nhất Bác ra ngoài liền gọi xe, vừa đến cửa thì xe vừa vặn chạy đến, mở cửa xe đi lên rồi đóng lại, động tác liền mạch lưu loát.

Sau khi xuống xe vội vàng đi vào thang máy, Vương Nhất Bác ở trong này bình ổn lại hô hấp, sau đó mới ra ngoài, mở cửa nhà, thay giày.

"Nhanh thế đã về rồi?" Tiêu Chiến còn đang ở trong phòng khách rót nước, góc đuôi áo còn mắc ở trong quần, thắt lưng vì thế có chút lộ ra.

"Ừ, hôm nay kết thúc sớm, nên về." Vương Nhất Bác rút chìa khóa ra, "Sao vậy?"

"Tôi cũng không biết, mẹ tôi nói nhất định phải đợi cậu về rồi gọi điện cho mẹ." Tiêu Chiến ở trong phòng bếp vừa uống nước vừa đi ra.

Vương Nhất Bác đưa tay chỉ đến vạt áo ở bên trong quần Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chỉ vào phần nửa dưới người mình, hoảng sợ, chính mình vừa rồi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không làm, Vương Nhất Bác đột nhiên chỉ vào mình....... Làm gì?

Tiêu Chiến cúi đầu, may quá cái gì cũng không nổi lên, lúc này mới chú ý đến là vạt áo vẫn còn mắc ở trong cạp quần.

Chính là mặt đã có chút đỏ.

Vương Nhất Bác cởϊ áσ khoác ra, đi vào phòng sạc pin điện thoại.

Tiêu Chiến vẫn đang cầm điện thoại nói với mẹ, rằng Vương Nhất Bác về nhà rồi, có thể gọi điện.

Vương Nhất Bác đi ra, hướng về phía sô pha ngồi xuống, một cánh tay gác lên chỗ tựa lưng, một tay vỗ vỗ, "Qua đây."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, động tác này, nếu là bạn trai thật, Tiêu Chiến hẳn là sẽ ngoan ngoãn hướng vào l*иg ngực cậu dụi dụi.

Tiêu Chiến ngồi xuống, có điều cơ thể vẫn có chút cứng ngắc, ngồi thẳng lên trên sô pha, lúc này mẹ gọi điện đến.

"Sao lại là gọi video, từ lúc có cậu là toàn gọi video." Tiêu Chiến lắc đầu.

"Dù sao tôi cũng dễ nhìn mà." Vương Nhất Bác cười tủm tỉm mà ấn nút xanh trên màn hình, sau đó thuận thế ôm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng thuận theo động tác của cậu mà dựa vào người cậu, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.

"Tiểu Vương! Về nhà rồi à." Mẹ ở trước màn hình cười khúc khích, lần này bên cạnh còn có thêm ba Tiêu.

"Là mẹ bảo con gọi người về." Tiêu Chiến nhìn mẹ.

Mẹ trông thấy Tiêu Chiến tựa vào trong lòng Vương Nhất Bác mà vô cùng vui vẻ, còn kéo ba Tiêu ngồi bên cạnh lại gần để xem. Ba Tiêu đang đeo kính đọc báo, xem ra không phải chuyện tốt gì, ba Tiêu chào có lệ, lại chú tâm nhìn báo.

"Tiểu Vương, đi làm rất bận?" Mẹ cười nhìn màn hình, "Chiến Chiến, dịch camera qua đi, mẹ muốn nhìn Tiểu Vương."

Tiêu Chiến nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, nhét điện thoại vào tay Vương Nhất Bác.

"Dì, không bận ạ." Vương Nhất cười cười trả lời mẹ Tiêu Chiến.

"Dì biết mà, rất bận rất bận, Chiến Chiến vừa rồi nói con còn chưa về nhà, đó là bận rồi, có điều người trẻ tuổi mà, bận cũng tốt, sự nghiệp quan trọng nhất."

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

"Sắp đến năm mới rồi, Tiểu Vương khi nào được nghỉ hả con?"

"Mẹ?!" Tiêu Chiến đoạt lại điện thoại, "Mẹ muốn làm gì? Bây giờ mới lúc nào mà đã nói đến chuyện mừng năm mới, cậu ấy nghỉ lúc nào thì liên quan gì đến mẹ!"

"Con xem lời con nói đi." Mẹ Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác cười cười rồi nhìn Tiêu Chiến thay đổi sắc mặt, "Cái gì gọi là không liên quan đến mẹ, mẹ không phải chỉ hỏi tùy tiện thôi đâu!"

"Mẹ tốt nhất chỉ là tùy tiện hỏi, người ta rất bận mà." Tiêu Chiến cau mày.

"Con đừng có ầm ĩ, trả điện thoại lại cho Tiểu Vương."

"Đây là điện thoại con!"

"Nhanh đưa điện thoại cho Tiểu Vương."

Tiêu Chiến lại một lần nữa nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đưa điện thoại lại cho Vương Nhất Bác.

"Dì, lễ mừng năm mới tạm ổn, như con đã nói không bận lắm, khoảng hai mươi tháng chạp là rảnh rồi ạ."

"Xì." Tiêu Chiến ở bên cạnh nháy mắt còn lắc đầu.

Vương Nhất Bác cười cười, đè Tiêu Chiến lại.

"Sớm vậy à, so với suy nghĩ của dì thì còn sớm hơn."

"Cũng được ạ, bởi vì nhiều khách hàng đến lúc đó rồi cũng sẽ không hẹn ra ngoài, cho nên công việc xong sớm, bọn con cũng không kinh doanh gì, ngày tết không bận." Vương Nhất Bác vẫn vẻ mặt thành thục ổn trọng lại nhu thuận.

"Vậy Tiểu Vương à, có tính về Trùng Khánh chơi một chuyến không?"

"Chuyện mẹ tôi muốn nói không phải là........." Tiêu Chiến dịch sát vào người Vương Nhất Bác.

"Con không cần nói, để mẹ nói chuyện với Tiểu Vương, con đừng nói!" Vẻ mặt mẹ nghiêm túc.

"Bọn con mới ở cùng nhau không bao lâu mà, mẹ bảo người ta đến Trùng Khánh, nào có chuyện không nói với con một tiếng, mẹ quá đáng quá rồi, dọa chết Nhất Bác rồi." Chuyện Tiêu Chiến lo lắng quả nhiên đã xảy ra, chỉ sợ mẹ rủ đứa nhỏ này về nhà, thật đúng là ứng nghiệm.

"Mẹ cũng không gọi người ta về Trùng Khánh làm gì, chỉ chơi thôi mà, ai Tiểu Vương à, con từng đến Trùng Khánh chưa?"

"Lúc trước đi công tác có đi qua rồi ạ, có điều là đến vội vội vàng vàng, chưa được chơi."

Tiêu Chiến vừa nghe đáp án này của Vương Nhất Bác trong lòng kêu không ổn, đây không phải là nhảy vào cái hố mẹ đào sao! Tiêu Chiến vỗ vỗ đùi Vương Nhất Bác, nhưng đã muộn rồi.

"Vậy con có định trước năm mới, hoặc là năm mới, đến Trùng Khánh chơi một chút không? Có thể ở chỗ dì, trong nhà có rất nhiều phòng, không thích thì ở cùng phòng với Tiêu Chiến cũng được."

"Nhanh như vậy sao?" Vương Nhất Bác xấu hổ mà không hề thất lễ cười cười, nói đến chuyện này, cả hai người đều chưa chuẩn bị, không thể không nhìn về phía Tiêu Chiến xin giúp đỡ.

"Mẹ, người ta cũng có nhà mà, sao mẹ gọi là liền đi được."

"Dì, là thế này." Vương Nhất Bác nói tiếp, "Cụ thể khi nào được nghỉ con sẽ xác nhận lại với công ty, xem có gì phải sắp xếp không, sau đó bảo Tiêu Chiến nói lại cho dì? Con cũng không đáp ứng ngay được, nhỡ đâu có chuyện gì khiến dì thất vọng sẽ không tốt lắm."

"Được, vậy con hỏi xem, chỗ dì đã chuẩn bị xong cả rồi, đến lúc đó con đưa Tiêu Chiến về là được."

Cuộc gọi video này cuối cùng cũng kết thúc.

Hai người ngồi ở trên ghế sô pha nhất thời không nói gì, mùi rượu trên người Vương Nhất Bác thoang thoảng quanh mũi Tiêu Chiến, không biết sao lại kí©h thí©ɧ đến anh.

"Tôi đi tắm một cái?" Vương Nhất Bác dùng giọng nói như đang thương lượng nói với Tiêu Chiến.

"Ừm, được." Tiêu Chiến gật gật đầu.

Thừa dịp lúc Vương Nhất Bác tắm, Tiêu Chiến lại chui vào phòng gọi điện cho mẹ.

"Vậy con còn muốn kéo dài đến khi nào? Lấy cái cớ mừng năm mới không phải rất tốt à? Con phải nhìn chính mình Chiến Chiến à, bao tuổi rồi, mẹ nói con biết con trai dì Lương, người ta.........."

"Biết rồi, năm ba đã đính hôn, sau khi tốt nghiệp một năm thì sinh một đứa đích tôn, đôi mắt rất to, chuyện này mẹ nói ba năm rồi, mẹ, mẹ không chán sao?" Tiêu Chiến không nhịn được ngã lên giường.

"Mẹ không chán, con nếu nghe chán rồi mẹ có thể nói tiếp........"

"Đứa con của chú lầu trên đã có thai hai tháng, con trai chú Giang đã có con chuẩn bị đi học, đứa con của bác bán hàng ở khu đầu ngõ cũng sắp kết hôn. Biết rồi, con biết rồi." Tiêu Chiến thuật lại, giống như là bị nhồi nhét đến thuộc làu làu.

"Con đều biết, vậy mẹ nói thẳng, lễ mừng năm mới năm nay, phải đưa được Tiểu Vương về, không đưa được thì phải nghĩ biện pháp, hai người cũng sống chung một mái nhà, không có gì khó nói cả, cũng không có gì ngượng ngùng, dù sao năm nay Tiểu Vương không về, con cũng đừng về!"

Mẹ Tiêu Chiến nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác vừa tắm vừa nghĩ, cậu coi như đã biết vì sao lần gặp đầu tiên Tiêu Chiến lại hỏi mình biết uống rượu không, ở mặt này, không biết uống rượu thì đúng là không được.

Cậu một bên dội bọt trên đầu, một bên nghĩ, nếu thật sự cùng Tiêu Chiến về Trùng Khánh, có thể diễn tốt màn kịch này không? Hơn nữa một khi gặp ba mẹ, những chuyện sau rất khó, đến lúc đó nhỡ đâu bị phát hiện rồi lại phải tìm đối tượng kết giao khác, còn phải giải thích với hai nhà.

Rất phiền phức, trừ phi.......

Đối tượng đó là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cẩn thận nhớ lại, lúc Tiêu Chiến tựa vào l*иg ngực mình, chính mình cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là lúc vừa về nhìn thấy bộ dáng Tiêu Chiến, theo bản năng cảm thấy rất đáng yêu, bản thân mình đối với Tiêu Chiến cũng không chỉ là mối quan hệ bên A bên B.

Dù sao ngay từ đầu, Vương Nhất Bác còn có xúc động muốn ăn lẩu cay cơ mà.

Nói thật lòng thì, Vương Nhất Bác cũng không kháng cự chuyện này.

Nhưng mà Tiêu Chiến nghĩ thế nào, cậu cũng không biết.

Tiểu Vương không ăn cay bắt đầu lâm vào trầm tư, tự hỏi có nên nhảy vào cái hố cay kia không.

.

.

.

Buổi tối ngày hôm đó hai người không nói gì nữa, Tiêu Chiến ở trong phòng mở nhạc, Vương Nhất Bác thì lướt tin trận đấu motor.

Sắp mười hai giờ, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn.

"Nói đi, coi như là đi du lịch, cậu nguyện ý đến Trùng Khánh không? Chính là không phải ở khách sạn, ở trong nhà tôi." Ngữ khí Tiêu Chiến cẩn thận.

Vương Nhất Bác do dự rất lâu, lâu đến Tiêu Chiến buồn ngủ, lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác.

"Ngày mai tôi hỏi ngày nghỉ, không có gì ngoài ý muốn, có thể." Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn quyết định, nghe theo xúc động của trái tim mình.

Tiêu Chiến nháy mắt thanh tỉnh, có điều nghĩ đến quan hệ của hai người, vẫn gửi cho Vương Nhất Bác một vài thứ.

.

.

.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Nhất Bác bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cậu nằm ở trên giường dần dần tỉnh táo, phỏng chừng là do quyết định đi Trùng Khánh, Vương Nhất Bác ngủ không sâu.

Đang định rời giường, điện thoại lại reo lên.

Vương Nhất Bác nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo, là tin nhắn của Tiêu Chiến. Trong đó có tiền được gửi đến.

Bên dưới là tin nhắn của Tiêu Chiến.

"Trả thù lao về Trùng Khánh, gửi trước cho em, không được trả, nếu không sẽ cãi nhau với em đó."

"Nhận tiền rồi không được đổi ý đâu! Anh mua em!"

"Cảm ơn cảm ơn, hôm nay nếu biết được lịch nghỉ nhớ nói anh nha, yêu em!"

___________

Gì đấy anh Chiến???