Chương 3

Cuộc điện thoại này coi như thuận buồm xuôi gió.

Bởi vì là lần đầu tiên, mẹ Tiêu Chiến cúp điện thoại trước, vừa rồi nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của Vương Nhất Bác, trong lòng thật sự rất vui mừng, cúp điện thoại xong là liền vui vẻ đi nói chuyện với ba Tiêu.

Điện thoại vừa cúp là Vương Nhất Bác liền lễ phép thu tay lại, quay về chỗ ngồi đối diện.

"Ngại quá, tôi cũng không biết là bà đột nhiên gọi điện đến."

"Không sao, làm quen trước cũng tốt." Vương Nhất Bác cúi đầu, nhưng không biết vì sao, trong lòng có chút vui vẻ.

.

.

.

Hai người cơm nước xong thì về nhà, mẹ Tiêu Chiến lại gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, hỏi lên hỏi xuống, bên phía Vương Nhất Bác cũng đang cân nhắc xem nên nói chuyện có đối tượng với mẹ như thế nào.

Buổi tối hôm đó Lưu Hải Khoan hỏi hai người buổi sáng đã nói những gì, hai người không hẹn mà cùng mời Lưu Hải Khoan ăn một bữa cơm, Lưu Hải Khoan cảm thấy kì quái, vừa hỏi thì phát hiện cả hai người đều rất vừa lòng đối phương, không ngờ chỉ là diễn vai bạn trai thôi, mà đều không tồi như vậy, cũng đều nói Lưu Hải Khoan là người có công lớn, nhất định phải mời Lưu Hải Khoan một bữa đàng hoàng, vì giúp được hai người ngay lúc khẩn cấp.

Lưu Hải Khoan còn nói đùa với Vương Nhất Bác một câu, cậu cũng đừng đến lúc nào đó lại thật sự thích người ta đó nha.

Vương Nhất Bác nhìn thấy tin nhắn mà sửng sốt, nhanh chóng trả lời, tôi còn nhỏ anh nói cái gì đấy!

Lưu Hải Khoan thấy tin nhắn trong lòng nhộn nhạo của Vương Nhất Bác, nghĩ thầm tôi nói cái gì lòng cậu hiểu rõ.

.

.

.

Mấy ngày sau đó mẹ Tiêu Chiến bắt đầu khai thác thông tin từ phía Tiêu Chiến, như là chiều cao, cân nặng, nghề nghiệp, người ở đâu, gia đình thế nào, vân vân.

Mỗi lần nhìn một câu hỏi, Tiêu Chiến đều vô cùng ngại ngùng mà hỏi Vương Nhất Bác. Cũng may bình thường Vương Nhất Bác không bận lắm, hầu hết đều trả lời lại rất nhanh.

Sau đó Vương Nhất Bác thẳng thắn gửi hết những giấy tờ liên quan đến mình, còn cả hồ sơ các thứ, ngay cả ảnh chụp cũng đưa hết cho Tiêu Chiến.

Thời điểm Tiêu Chiến nhận được thì hơi hoảng, nghĩ thầm không biết Vương Nhất Bác đã gửi cái gì cho mình, kết quả mở ra thì thấy, Vương Nhất Bác liên tục gửi giấy tờ tùy thân cho anh, tra Google cũng không cẩn thận kĩ càng thế này.

Tiêu Chiến gửi lại một câu cảm ơn, sau đó liền có hứng thú, bắt đầu mở xem "sơ lược lý lịch cá nhân" của Vương Nhất Bác.

Học nhảy từ nhỏ, còn thích chơi ván trượt, lớn lên tham gia câu lạc bộ motor. Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị, như là đang đọc một bộ tự truyện của nhân vật nào đó vậy.

Hôm nay đi làm mẹ lại bóng gió hỏi Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mấy giờ thì tan làm.

Trước đó Tiêu Chiến không định nói rõ hiện tại bọn họ ở cùng nhau hay là mỗi người một nơi, chỉ nói là đã từng ở cùng nhau thôi, không nhỡ đâu lại tra ra cái gì thì không ổn.

Cuối cùng thời điểm mẹ Tiêu Chiến nói chuyện với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giống như ngầm thừa nhận, đối với mấy câu hỏi của mẹ Tiêu Chiến, "Bình thường con với Chiến Chiến ai dậy trước" như này thì không chút do dự đáp lại.

Tiêu Chiến ở một bên cười khúc khích, trong lại lại không ngừng kêu thảm, không biết sau này phải làm sao bây giờ. Có điều Vương Nhất Bác lần đầu tiên tiếp điện thoại mà có thể khiến mẹ cười vui vẻ như vậy, Tiêu Chiến thật sự không nghĩ tới.

Tiêu Chiến nói với mẹ mấy câu, sau đó lại gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, mẹ nói cái gì mà hai người mấy giờ tan làm rồi phải nghỉ ngơi thật tốt, hết rồi.

Chính là hết rồi.

.

.

.

Tiêu Chiến cảm thấy như mình là một thằng nhóc khi còn nhỏ được người lớn đùm bọc vậy, nhẹ nhàng thở ra lại có chút thất vọng, cũng không hiểu là thất vọng cái gì.

Tiêu Chiến tiếp tục nhìn giáp phương nêu ý kiến, điện thoại lại vang lên một tiếng.

Tiêu Chiến nghĩ thầm cái gì đến thì cũng đến, thấy chết không sờn mở điện thoại ra, nhưng không phải là mẹ.

Là chủ cho thuê nhà.

Đang nghĩ gần đây đúng là có tìm chủ thuê nhà nói chuyện, nhưng vì chuyện của Vương Nhất Bác mà lại quên mất.

Tiêu Chiến vốn tưởng chủ nhà nhắc đến việc mình tiếp tục thuê, kết quả vừa mở ra liền thấy, phát hiện ra không còn nơi để ở ở nữa.

Chủ nhà nói bởi vì mẹ sinh bệnh, cần đưa từ nông thôn đến nơi có điều kiện hơn để chữa, lại không muốn ở cùng với mấy đứa nhỏ, cảm thấy rất ầm ĩ, vì thế định lấy nhà Tiêu Chiến đang thuê cho cha mẹ dùng.

Lý do như vậy khiến Tiêu Chiến nháy mắt mất đi lập trường trả giá, anh chỉ có thể biểu đạt sự thương xót.

Chủ nhà nói thời tiết ngày càng lạnh, có thể là tháng sau cha mẹ hắn sẽ chuyển lên, nhưng bởi vì hắn là bên ngưng hợp đồng, cho nên dựa vào hợp đồng mà bồi thường cho Tiêu Chiến, thật ra nói thẳng thì vẫn còn hơn hai tháng nữa mới kết thúc.

Chủ nhà cứ nói xin lỗi mãi, sau đó mới dừng lại không nói nữa.

Tiêu Chiến còn đang nghĩ phải đối phó với mẹ thế nào, bây giờ lại nghĩ thêm việc tìm nơi ở mới dung thân.

Cũng may thu nhập của Tiêu Chiến cũng không ít lắm, thời điểm nghỉ trưa Tiêu Chiến đã có thể tìm được nhà, hẹn người môi giới sau khi tan tầm sẽ đi xem hai căn.

Vương Nhất Bác vốn đang tìm cớ để gọi điện cho Tiêu Chiến.

Không biết là do bị cái gì, thế mà cái tay không nghe lời đã ấn vào nút gọi, Vương Nhất Bác còn chưa kịp bối rối, giọng nữ bên kia đã nói cho Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến đang trong một cuộc gọi khác.

"..........." Vương Nhất Bác cúp điện thoại, cũng may là Tiêu Chiến không bắt máy.

Lúc đó Tiêu Chiến đang nói chuyện với người môi giới để tìm đường, sau khi cúp máy mới nhìn màn hình, phát hiện là cuộc gọi của Vương Nhất Bác, gửi tin nhắn Wechat một dấu hỏi chấm qua.

Vương Nhất Bác vội vàng trả lời nói không có chuyện gì đâu.

Tiêu Chiến giải thích nói, vừa rồi nhận cuộc gọi của người môi giới, mình đang đi xem nhà ở, cho nên không tiếp điện thoại được, ngại quá.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nói như vậy mới đáp, trước đó không phải thuê nhà rồi sao, sao lại muốn xem nhà tiếp.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ Tiêu Chiến đang ở bên ngoài hẳn là cũng không tiện trả lời, nói anh cứ làm tiếp đi, sau đó đi ăn cơm.

Tiêu Chiến nhìn hai căn nhà vẫn không vừa lòng, có một căn hướng nhà không tệ, nhưng hoàn cảnh quản lý của tiểu khu khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút lo lắng, lại nhìn một căn khác, chỉ có hai phòng, thật lãng phí.

Tiêu Chiến tạm biệt người môi giới, về nhà.

Anh nấu một bát mì, ngồi ở trước bàn, mở điện thoại ra trả lời tin nhắn của Vương Nhất Bác, nói mình về đến nhà rồi.

Vương Nhất Bác gọi đến.

"Ơi." Tiêu Chiến nhận cuộc gọi.

"Sao đột nhiên lại muốn xem nhà?" Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia kiềm chế lại tâm tình tò mò của mình.

"Bây giờ mẹ của chủ nhà sinh bệnh, phải đưa lên thành phố, ba hắn cũng lên, nhưng người già thì không muốn ở cùng với mấy đứa nhỏ, liền định thu nhà này lại, cho mẹ hắn dùng."

"Đột nhiên như vậy."

"Cũng may, đến cuối tháng này, có mấy ngày rảnh rỗi, bây giờ cho thuê nhà cũng dễ mà, không sao."

"Vậy nhà buổi tối anh xem thì thế nào?"

"Ừm......" Tiêu Chiến nghĩ lại một chút, nói đại khái với Vương Nhất Bác, "Có điều cậu không cần lo lắng, sẽ không ảnh hưởng đến hiệp ước của chúng ta đâu, tôi sẽ không chuyển đi đến nơi quá xa hay đại loại vậy."

"Tôi không phải........ Không phải lo lắng cái này." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cái phòng dùng để mở nhạc và cất mũ bảo hiểm nhà mình, "Vậy anh tìm có thuận lợi không?"

"Cũng được, bây giờ vừa mới bắt đầu xem, ngày mai cũng xem ba căn."

"Ừ......." Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây, "Nếu anh không tìm được cái nào thích hợp, lại không còn nơi nào để đi nữa, chỗ tôi có phòng trống."

Là phòng trống, trống trơn luôn, chỉ có máy nghe nhạc và mũ bảo hiểm thôi, trống đến ngay cả giường cũng không có.

Cuộc sống của Vương Nhất Bác vô cùng đơn giản, sở thích rõ ràng, trong nhà sẽ không dư thừa bất cứ thứ gì, cũng không lộn xộn.

"Hả?" Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ đưa ra việc mình có thể đến, "Có phải sẽ có chút phiền cậu không."

Vương Nhất Bác cũng tự biết thất thố, vội vàng biện giải, "Không........ Chỉ là, nếu anh không tìm được thôi, nếu không dàn xếp được thì có thể đến chỗ tôi ở tạm, ừm."

"Cảm ơn cậu." Tiêu Chiến ngược lại không nghĩ nhiều, cảm thấy trong lòng có cái gì đó, đột nhiên thấy yên bình, "Đúng rồi, cậu gọi điện cho tôi là........?"

"À, tôi......." Vương Nhất Bác cũng không tìm được cái cớ nào, "Quên rồi."

Tiêu Chiến cười khúc khích rồi bật cười, cảm thấy Vương Nhất Bác rất đáng yêu, "Vậy chờ khi nào cậu nhớ ra thì nói tôi biết nha."

"Ừ." Vương Nhất Bác vừa nói vừa gật đầu, gật xong thì cảm thấy mình có chút ngốc.

Sau khi cúp điện thoại Vương Nhất Bác bắt đầu tra xem đường đến nhà mình thế nào, chạy nhanh vào phòng kia sắp xếp lại, nếu Tiêu Chiến thật sự đến đây thì lúc đó sẽ luống cuống tay chân.

Kết quả thật đúng là ứng nghiệm, Tiêu Chiến bục mặt xem nhà ba ngày, không một cái nào khiến anh vừa lòng hết, mắt thấy sắp đến kỳ hạn chuyển nhà rồi, Tiêu Chiến bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác sau đó mới nói tình hình hiện tại của mình.

Vương Nhất Bác đang nằm ngoài trời, bên cạnh là chăn cùng nệm đang được phơi nắng, nghe thấy Tiêu Chiến cẩn thận hỏi mình có thể đến đây ở nhờ một khoảng thời gian không, có thể đưa tiền thuê.

Vương Nhất Bác dễ chịu đồng ý, cũng không hỏi tiền thuê Tiêu Chiến, chỉ nói Tiêu Chiến mau chuyển qua đây, dàn xếp nhanh chút, đừng để chậm trễ công việc.

Vương Nhất Bác thật sự không biết đoạn thời gian này mình bị làm sao, luôn làm ra những việc mà mình chưa làm bao giờ, còn mấy lần mơ thấy Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật sự bị Tiêu Chiến bỏ thuốc mê gì rồi.

.

.

.

Ngày chuyển nhà hôm đó Vương Nhất Bác giúp đỡ Tiêu Chiến, đồ đạc của Tiêu Chiến cũng không phải rất nhiều, chuyển hết ba lượt, cổ Vương Nhất Bác đã đầy mồ hôi, khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Vương Nhất Bác nói giúp Tiêu Chiến dỡ thùng đồ, xem xem nên đặt ở đâu, bảo Tiêu Chiến nhanh chóng tắm rửa đi, Tiêu Chiến không từ chối, ngoan ngoãn vào phòng tắm.

Đợi đến khi Tiêu Chiến đi ra Vương Nhất Bác đã sắp xếp gần xong, trong phòng nhìn thoáng qua đã có hơi thở của con người.

Vương Nhất Bác sửa sang lại phòng khách một chút, Tiêu Chiến cũng vào phòng dọn dẹp, Vương Nhất Bác sửa xong thì mới chịu đi tắm.

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường thu dọn quần áo, mẹ lại gọi điện đến.

Anh kết nối cuộc gọi video, mẹ kì quái hỏi sao hôm nay lại không ở nhà, Tiêu Chiến giải thích một chút về việc chủ cho thuê lấy lại nhà, bao gồm cả việc của Vương Nhất Bác nữa.

Vừa nghe thấy bây giờ Tiêu Chiến đang ở chung với Vương Nhất Bác, khóe miệng mẹ Tiêu Chiến không tự giác kéo dài đến thái dương luôn.

Cuối cùng Tiêu Chiến đang nhìn màn hình điện thoại nói chuyện với mẹ, lúc Vương Nhất Bác đã tắm rửa xong vẫn không hề hay biết, tiếp tục nói chuyện phiếm.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đang gọi video, mặc áo ngủ lau tóc đi qua.

Mẹ Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác mái tóc ướt sũng, vẻ mặt như đã quen thuộc mà đi tới, hỏi Tiêu Chiến muốn ăn cái gì.

Nhìn lại liền thấy, áo ngủ của hai người, sao lại........

Hình như là áo đôi?

TBC

___________

Mẹ: Người trẻ tuổi hẹn hò còn có cả áo ngủ đôi hả!

Áo ngủ đôi bày tỏ lòng biết ơn đến: Lưu Hải Khoan.