Chương 2

"Người Trùng Khánh?" Vương Nhất Bác thấy bộ dáng Tiêu Chiến có chút khẩn trương liền bắt chuyện.

Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Anh Khoan chỉ nói họ tên, tuổi với người thành phố nào, các thứ khác đều không nói." Vương Nhất Bác mở đề tài nói chuyện.

"Cậu ấy cũng chỉ nói với tôi tên của cậu, nói cậu nhỏ tuổi hơn tôi, những cái khác tôi cũng không biết."

"Ừ........" Vương Nhất Bác cởϊ áσ khoác ra đặt sang một bên.

Phục vụ rất nhanh bê nồi lẩu đến, một bên là canh nấm, một bên là lẩu cay, vẫn là Tiêu Chiến dặn dò cho cay thêm chút.

Vương Nhất Bác nhìn một nửa nước toàn là màu đỏ kia trong ý thức liền có chút sợ.

"Tôi làm ở chỗ công ty ba tôi, bình thường cuối tuần cũng làm thầy dạy vũ đạo cho mấy đứa nhỏ." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nói rất nghiêm túc.

"Cậu thích nhảy à." Tiêu Chiến gật gật đầu, "Tôi làm ở công ty thiết kế, sau đó bình thường cũng tương đối tự do, thu nhập cũng tạm ổn."

Vương Nhất Bác nghe xong cũng gật gật đầu.

Cái bầu không khí này......... Cũng hơi thân thiết rồi nhỉ.

Hai người nhất thời không nói gì, nhìn thấy phục vụ đem thêm đồ ăn lên, nhiệt tình nói, "Chúc hai người ăn ngon miệng, cần gì thêm thì gọi tôi.", sau đó vén rèm lui ra.

Trong không gian tương đối độc lập, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chỉ nhìn chằm chằm nồi lẩu, nhìn hơi nóng bốc lên từng đợt.

Đợi đến khi nước trong nồi sôi, Vương Nhất Bác mới lấy đồ ăn cùng thịt bò bỏ vào trong nồi, cho phần lớn vào bên lẩu cay, lại cho một chút vào bên canh nấm.

Tiêu Chiến nhìn động tác của Vương Nhất Bác, vừa định bảo cậu từ từ thôi, nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh, đã bỏ gần hết thịt vào rồi.

Lúc Vương Nhất Bác dừng lại động tác, Tiêu Chiến cũng đáp lễ lại, cầm tôm cùng nấm kim châm lên, cho phần lớn vào bên canh nấm, rồi mới cho một chút vào bên lẩu cay.

"............"

"............"

Hai người ăn đồ ăn xong, lại nhìn chằm chằm lẩu uyên ương ở giữa, bầu không khí lâm vào yên tĩnh.

"Đi lấy thêm tương với gia vị?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi.

Tiêu Chiến như bị giật mình, bả vai hơi run run, nói một câu được, hai người đứng dậy đi đến bàn gia vị.

Tiêu Chiến trên tay cầm tương cùng tương ớt màu đỏ rực, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh mà hãi hùng, lấy một bát rau thơm.

Tiêu Chiến thấy trong bát Vương Nhất Bác toàn một màu xanh, không lên tiếng, tiếp tục lấy thêm vừng.

"Cậu......... Một chút cay thôi cũng không thể ăn sao?" Tiêu Chiến dịch đến cạnh bên cạnh Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua chỗ mình, một bát tương vừng, một bát tỏi và rau thơm.

"Tôi...... Có thể cố." Vương Nhất Bác nhìn con ngươi to tròn của Tiêu Chiến, trước kia còn nói với bạn cả đời này không có khả năng ăn cay.

"Không cần miễn cưỡng đâu." Tiêu Chiến cười cười, "Cậu không ăn được cay nhưng vẫn cố có thể sẽ đau bụng hoặc nghiêm trọng hơn đó."

"Không có!" Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, "Tôi cảm thấy không biết ăn cay đôi lúc rất phiền."

Tiêu Chiến cười cười, hai người lại ngồi xuống.

"Mẹ tôi lần trước nghe hàng xóm giới thiệu, sau đó sắp xếp cho tôi xem mắt mấy lần, không may, tình hình không khả quan lắm." Tiêu Chiến lấy thịt bò từ bên lẩu cay ra.

"Tôi cũng cảm thấy mẹ giới thiệu cho tôi con gái nhà mấy chú mấy dì, không hợp duyên với tôi, có đôi lúc trong bữa tiệc rất khó xử." Vương Nhất Bác cũng gắp một con tôm.

"Cậu nhỏ hơn tôi.......?"

"Hẳn là sáu tuổi." Vương Nhất Bác chấm vào tương vừng.

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Sớm như thế mà dì đã tìm đối tượng cho cậu rồi sao?"

"Người đẹp trai thì thị phi nhiều mà." Vương Nhất Bác theo bản năng nói như vậy, thấy Tiêu Chiến phía đối diện khựng lại động tác, lại bồi thêm, "Thì là, ba mẹ tôi coi như là có nhiều bạn đi, sau đó cũng thường xuyên gặp nhau rồi ăn một bữa cơm, thật là phiền, tôi là một người rất sợ phiền."

Tiêu Chiến buông đũa xuống rồi cầm đồ uống lên, "Mẹ tôi cũng bởi vì nói mấy chuyện này mà thường xuyên gọi điện cho tôi, tôi hôm qua vừa mới ầm ĩ với đối tượng thứ tám, có thể đang định giới thiệu thêm đối tượng cho tôi nữa, cho nên mới cần cậu giúp tôi chắn một cái."

"Tám........" Vương Nhất Bác nói nhỏ, nghĩ rằng gương mặt Tiêu Chiến xinh đẹp như vậy mà mẹ vẫn bắt đi xem mắt, cậu gật gật đầu, "Ừ, không thành vấn đề."

"Đến lúc đó có thể gửi ảnh chụp cho mẹ tôi, theo tính cách của bà mà nói, không nhìn thấy người thật thì đều cảm thấy tôi lừa bà, tuy rằng bây giờ tôi đang nghĩ cách để lừa thật....... Vậy có thể phiền cậu đến nhà, hoặc là ra ngoài gặp mặt không, bởi vì tất cả phí đều là tôi trả, cậu chỉ cần phối hợp làm bạn trai tôi là được rồi." Thời điểm nói Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác, còn rất nghiêm túc.

"Tôi cũng gần như thế." Vương Nhất Bác cũng nói ra nhu cầu cùng tình trạng của mình, "Mẹ tôi nói chỉ cần tìm được đối tượng sẽ không làm phiền tôi nữa, đại khái tình trạng cũng giống anh, có điều ba tôi có thể thường xuyên sẽ đến thăm, bởi vì công ty ngay bên cạnh, có thể sẽ yêu cầu gặp mặt, không biết anh........."

"Không sao, công việc của tôi cũng rất tự do mà." Tiêu Chiến khẽ mỉm cười.

"Vậy, tôi rảnh sẽ đến đón anh, không rảnh thì anh đến, phí tôi trả."

"Thật ra tôi cảm thấy........" Tiêu Chiến khẽ nhíu mày.

"Anh nói đi."

"Nếu không có phí đặc biệt, chỉ là phí bình thường như vậy thôi, chúng ta chia đi, cậu cảm thấy một người trả có hơi........" Tiêu Chiến nhìn nhìn Vương Nhất Bác.

"Như vậy cũng được, chúng ta đi xem trước đi." Vương Nhất Bác cũng cười cười.

Sau đó hai người còn chia xẻ một chút về công việc hoặc là sở thích, hiểu về cuộc sống cùng tính cách của đối phương hết sức có thể, làm bộ như hai người đã sống chung với nhau rất lâu rồi.

"Đúng rồi, anh với anh Khoan là thế nào vậy?" Vương Nhất Bác lại mở một chủ đề khác.

"À, công ty của cậu ấy trước kia là khách của công ty tôi, sau đó thì chậm rãi làm quen nhau." Tiêu Chiến lại gắp một miếng thịt.

"Thì ra là vậy, tôi đã quen anh ấy từ lâu rồi, rất thân, có thể gọi đó là anh trai tôi."

Tiêu Chiến gặm gặm miếng thịt, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, "Cậu biết uống rượu không?"

"Hả?" Yết hầu Vương Nhất Bác bỗng nhiên động động.

"Tùy tiện hỏi thôi." Tiêu Chiến lại cúi đầu.

Bữa ăn của hai người gần kết thúc, sợ cái gì là cái đó đến, điện thoại Tiêu Chiến vang lên "Tôi chuẩn bị xong rồi chuẩn bị xong rồi chuẩn bị xong rồi", dọa Vương Nhất Bác nhảy dựng.

Tiêu Chiến vừa thấy, là điện thoại của mẹ.

Tiêu Chiến hơi do dự.

"Không sao, anh tiếp đi." Vương Nhất Bác nhíu mày, hai người bây giờ dù sao cũng là quan hệ người yêu, thám thính tình hình cũng không có gì là không tốt.

"Mẹ." Tiêu Chiến nhận cuộc gọi.

"Con yêu, bên con có tiếng gì đấy, ăn ở bên ngoài à?"

"Dạ." Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Một mình?" Mẹ lại hỏi.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác đang ngồi phía đối diện lướt điện thoại, tay kia nắm chặt lại, như là đang quyết tâm mà nói, "Hai người."

Động tác Vương Nhất Bác không dừng lại.

"Hai người, ai?" Mẹ nhạy bén phát hiện ra giọng nói của Tiêu Chiến có chút khác thường.

Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên, vẻ mặt ngây thơ, làm khẩu hình miệng nói, "Bạn trai."

Tiêu Chiến nháy mắt mấy cái, "Bạn trai."

"Bạn trai?" Lần này đến lượt mẹ Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

"Sao vậy? Không được ạ? Không phải mẹ mỗi ngày đều thúc giục con tìm sao?" Tiêu Chiến cuối cùng cũng được nắm quyền chủ động.

Đầu dây bên kia không có âm thanh, vài giây sau thì cúp.

"???" Tiêu Chiến nhìn màn hình điện thoại.

"Tình huống gì thế, dì bị dọa rồi?" Vương Nhất Bác cũng dừng lướt vòng bạn bè, nhìn Tiêu Chiến.

"Không biết, có thể." Tiêu Chiến lắc đầu.

Vừa định buông điện thoại xuống, lần này là âm thanh Wechat vang lên. Vừa nhìn, liền thấy được là cuộc gọi video.

Muốn nói đàng hoàng là phải gọi video, chỉ là quá nhanh rồi đó.

"Tôi...... Tiếp không?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.

"Tiếp đi, nếu không sẽ còn gọi liên tục." Vương Nhất Bác sửa sang lại quần áo mình một chút, lấy giấy lau miệng, dùng màn hình điện thoại làm gương soi.

Tiêu Chiến kết nối cuộc gọi.

Trong màn hình mẹ Tiêu Chiến mặc một bộ vừa tươi vừa long trọng, chắc chắn không phải là quần áo mặc ở nhà.

"Ra ngoài ăn cái gì đó?" Mẹ Tiêu Chiến cười tủm tỉm.

"Ăn lẩu." Tiêu Chiến làm như đang tiếp tục dùng bữa, trong màn hình đang có người nhìn chăm chú, nghiêm túc nhìn nhất cử nhất động của mình.

"Cho mẹ xem xem đang ăn cái gì."

Tiêu Chiến chuyển camera, lướt qua thức ăn cùng lẩu trên bàn.

"Là lẩu uyên ương hả, cậu ấy không biết ăn cay?"

"Dạ." Tiêu Chiến đáp lại ngắn gọn.

"Người ở đâu? Một chút xíu cay cũng không ăn được sao?"

Bắt đầu đã hỏi là người nơi nào, Tiêu Chiến sợ câu hỏi tiếp theo sẽ là bao giờ kết hôn, đang nghĩ xem làm cách nào để có thể nhanh chóng cúp điện thoại.

"Cũng không phải là cùng thành phố với chúng ta, không biết ăn cay cũng bình thường mà?" Tiêu Chiến thoáng nhìn qua màn hình.

"Nào có như vậy, chính là sau này hai đứa cùng chung sống, con nói con muốn ăn cay, cậu ấy lại không ăn được, con nấu ăn thì quên đi, nếu để cậu ấy nấu không phải là vừa nấu vừa khóc à? Có điều, mẹ cảm thấy có thể từ từ thích ứng được, sau khi kết hôn mọi người có thể thay đổi mà đúng không, Chiến Chiến? Sao con lại sặc rồi?"

"Mẹ, bọn con còn chưa quen được bao lâu, sao đã nói đến việc nấu cơm gì gì đó."

"Con đừng nói nữa, vừa rồi định mắng con vụ ầm ĩ với con của dì Phương, tình huống hiện tại thì, thảo nào hôm qua đối với con nhà dì Phương là không đồng ý, vậy con phải nói với mẹ chứ, nếu không biết bao nhiêu khó xử."

Tiêu Chiến nhếch nhếch miệng, nhìn Vương Nhất Bác ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện liếc mắt một cái.

"Cậu ấy đang nghe sao?" Mẹ Tiêu Chiến đột nhiên cười cười.

Ám chỉ ý tứ đều hiểu được, chính là muốn nhìn Vương Nhất Bác một cái, nhưng mà Tiêu Chiến vẫn cảm thấy quá nhanh, Vương Nhất Bác có thể không muốn, nếu không muốn, thì đúng là toang rồi còn gì.

Tiêu Chiến nghĩ như vậy, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người ngồi xuống.

Một bàn tay ôm lấy bả vai Tiêu Chiến, một tay chỉnh lại góc độ camera điện thoại trên tay anh.

"Chào dì! Con là bạn trai Tiêu Chiến, gọi con Nhất Bác là được rồi ạ."

_---/---_

Nói rồi nhe, bộ này mạch truyện chậm rãi thế thôi :v ít drama lém (chắc vậy)....