Chương 13: Sứ giả hộ hoa

“Không cần Giang Liễm, ta tự mình làm là được”

Có lẽ nghe ra Kỷ Miên Trúc bất mãn, Bạch Cái đứng bên cạnh liền chạy nhanh hòa giải, lôi kéo Giang Diệp đang còn sửng sốt, cho chồng mình một bậc thang. “Ai nha, A Liễm bao lớn rồi mà ngươi còn hung hắn, có người làm cha như ông sao?”. Bà ta oán trách rồi nhẹ nhàng đánh Giang Diệp một cái, lại trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Giang Liễm, tận tình bày ra hình ảnh người mẹ từ ái cùng ôn nhu:” Mau tiến vào đi A Liễm”.

Lời nói có bao nhiêu chân thành chỉ có mình bà ta biết.

Kỷ Miên Trúc đánh giá vài lần tướng mạo của Bạch Cái, liếc mắt một cái liền chú ý cặp mắt tam bạch của bà ta cùng Giang Tu Kiệt giống nhau như đúc, chỉ có thể nói bọn họ không hổ là mẹ con.

Kỳ thật nhìn bề ngoài cũng không thể đánh giá một người, mấu chốt vẫn phải xem khí chất. Nếu là thiên kim con nhà gia giáo thì người khác chỉ thấy bà lãnh đạm kiêu căng, nhiều nhất chỉ có điểm ngạo mạn, nhưng Bạch cái không có khí chất này, bà ta cố tình làm ra vẻ ôn nhu, nhưng càng làm càng khiến người ta thấy bà ta đang cố tình ra vẻ, điệu bộ khắc nghiệt chanh chua, còn có điểm dữ tợn.

Bà ta giống y như trong nguyên tác, trước mặt Giang Diệp thì đóng giả là một người vợ hiền lành đảm đang, còn đối với Giang Liễm liền bại lộ bản chất.

Kỷ Miên Trúc nhẹ nhàng “Sách” một tiếng, trực tiếp lướt qua người Giang Diệp cùng Bạch cái, nhẹ nhàng nắm tay Giang Liễm đem người kéo vào, làm cho Giang Liễm đứng bên cạnh mình, Kỷ Miên Trúc mới nhấp môi nhìn về phía Giang Diệp đang ngây người, lấy ngữ khí y hệt hỏi ngược lại:

“Giang tổng còn đứng đó làm gì, còn không mau tiến vào?”

Hắn cùng với Giang Liễm cùng nhau về đây, tư thái giữ gìn như vậy còn chưa đủ sao? Giang Diệp thế mà lại không có mắt, không biết hắn làm sao có thể đi làm ăn trên thương trường vậy? Khó trách Giang gia lâm vào khủng hoảng không lâu, liền hướng nguyên chủ vẫy đuôi lấy lòng, bán đứng nhi tử của mình.

Kỷ Miên Trúc âm thầm suy tư.

Hắn nên biểu hiện rõ ràng hơn một chút,

Hôm nay hắn chính là sứ giả bảo vệ cho Giang Liễm.

Ý niệm này ở trái tim vừa chuyển, tay Kỷ Miên Trúc đã tự động đáp trên vai Giang Liễm, bởi vì hai người không phân cao thấp, động tác này giống như ôm ôm rất thân mật. Kỷ Miên Trúc thoáng dùng sức một chút, đẩy Giang Liễm đi về phía trước. Hai người một cao một thấp, từ phía sau chỉ thấy đang dựa vào nhau rất gần, hơn nữa hai người đều thân cao chân dài, nhìn qua thập phần xứng đôi.

Giang Diệp cùng Bạch Cái đều há hốc mồm sửng sốt đứng ở cửa.

Kỷ Miên Trúc nhanh chóng đưa người đến sopha, Giang Diệp đột nhiên hồi thần, không quản thê tử bên cạnh, vội vàng cười cười đi qua, trong lòng chửi thầm một

tiếng.

Nhìn động tác của Kỷ Miên Trúc, chẳng lẽ nghiệt tử này thật sự thành công leo lên người của Kỷ Miên Trúc? Mấy lời trong điện thoại đều là sự thật? Thằng nhãi kia thế mà lại dám cắt điện thoại, thậm chí không muốn vì Giang gia mà tranh thủ một chút! Giang Diệp biểu tình có chút dữ tợn, bất quá liền tan thành mây khói.

…Cũng là, nghiệt tử cánh cũng đã đủ cứng, tự nhiên cũng phải nghĩ đến lợi ích của bản thân mình. Bất quá lão có thể lợi dụng điểm này để hướng Kỷ Miên Trúc vòi chỗ tốt. Hướng Kỷ thị xin giúp đỡ một chút thôi cũng đối với nhà bọn họ như cục vàng từ trên trời rơi xuống, nói không chừng phen này Giang gia có thể một bước mà nhảy vào vòng thượng lưu ở Vân Thành.

Giang Diệp không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình bỗng nhiên mê say hẳn lên. sau khi lão thông suốt, liền bày ra vẻ mặt vui vẻ mà đi qua, ngồi ở đối diện bọn Kỷ Miên Trúc, mang theo vài phần tha thiết.

“Ha, Kỷ tổng, ngài thật là, như thế nào lại để ngài tự mình châm trà đâu? Ngài đại giá quang lâm…”Giang Diệp vừa nói vừa cúi người nhấc ấm trà cẩn thận đảo đảo. Xem tư thái cũng xem là khổ luyện qua, nhưng có vẻ vẫn còn chút trúc trắc, không được tự nhiên.

Kỷ Miên Trúc dựa gần Giang Liễm, bất động thanh sắc nhìn đối phương.

Lại nói tiếp, hắn vừa mới đến biệt thự của Giang gia liền nhận ra căn phòng này không tầm thường. Trong phòng đều bày biện những đồ trang trí hoa mỹ, có bình hoa linh tinh, một biệt thự được dựng theo phong cách giản lược đều bị chỉnh như cái thổ tài.

Trước mắt Kỷ Miên Trúc đột nhiên xuất hiện hình ảnh, làm cho hắn không nỡ nhìn thẳng.

Giang Diệp rốt cuộc cũng rót xong ly trà, đưa tới cho Kỷ Miên Trúc.

“Kỷ tổng, mời ngài.”

Kỷ Miên Trúc tiếp nhận ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Bởi vì mắt phượng của hắn buông xuống, đuôi mắt càng thêm yêu kiều, hơn nữa khói từ ly trà nóng bốc lên dính ướt lông mi, khiến cho đôi mắt như dính sương mù mênh mông, làm ít đi cảm giác sắc bén thường ngày, nhiều thêm vài phần yếu đuối. Đôi môi đều đặn dính màu hổ phách của nước trà óng ánh, màu sắc thập phần đẹp, làm người ta muốn dùng lòng bàn tay mạnh mẽ nghiền lên, xem thử nó có biến thành màu khác hay không.

Giang Liễm vừa mới bị tay Kỷ Miên Trúc đáp ở đầu vai có chút thất thần, trong lúc vô tình lại liếc thấy dáng vẻ này của Kỷ Miên Trúc liền càng thêm xuất thần.

Độ ấm từ đầu ngón tay xuyên qua lớp áo truyền tới hắn, theo khoảng cách càng gần, mùi hương thanh đạm chỉ có trên người Kỷ Miên Trúc cũng phiêu tán lại đây, quanh quẩn ở chóp mũi Giang Liễm, làm hắn không tự chủ mà nhớ lại sự tình phát sinh với Kỷ Miên Trúc trong văn phòng ngày đó.

Nhưng hiện tại, hắn cùng Kỷ Miên Trúc cũng là ngồi cùng nhau, khoách cách giữa hai người chỉ có một ngón tay.

Suy nghĩ của hắn bắt đầu mờ mịt lên.

Kỷ Miên Trúc uống mấy ngụm liền buông chén trà xuống, giương mắt đối diện với ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt của Giang Diệp, nhíu mày một cái nhỏ đến khó phát hiện.

“Hình như Giang tổng có cái gì muốn nói?”

Giang Diệp đối diện gật đầu một cái:”Ai, là Kỷ tổng quan sát tỉ mỉ”. Trên mặt lão treo một nụ cười nịnh nọt:” Ta cũng không ý tứ gì khác, chỉ là muốn cùng Kỷ tổng thương lượng nửa số tiền kia….”

Giang Liễm đang còn xuất thần nghe thấy mấy lời này làm ánh mắt thâm một chút, ẩn ẩn mang theo hung ác. Nhưng lúc khuỷu tay của Kỷ Miên Trúc vô tình chạm hắn, nét thâm trầm trong mắt liền tan thành mây khói, bị một tia vô thố thay thế.

Kỷ Miên Trúc nghe xong lời này liền sửng sốt, có điểm không rõ như thế nào.

Bất quá trong chốc lát, hắn liền phản ứng lại, thân ra một trận mồ hôi lanh.

Giang Diệp đây là đang hỏi hắn số tiền mà mình đã thương lượng với lão lúc trước để mua Giang Liễm đấy sao?

Nguyên chủ đưa tiền đó là nguyên chủ, nhưng nếu hắn đưa tiền, chẳng phải chịu tội danh cường thủ hào đoạt vai chính thụ sao?

Không được, số tiền này làm sao cũng không thể đưa được!

Nghĩ như vậy, biểu tình của Kỷ Miên Trúc trở nên trầm một chút, làm bộ làm tịch mà quét mắt tới Giang Diệp, thẳng đến đem người nghi ngờ chính mình có làm sai cái gì hay không, hắn mới chậm rì rì mà lên tiếng:

“Giang tổng hà tất nóng vội như vậy.”

“Kỷ thị có bao giờ nuốt lời chưa?”

Sự tình mà nguyên chủ đáp ứng cùng Kỷ Miên Trúc hắn có quan hệ gì?

Kỷ Miên Trúc nuốt lời chính là đúng lý hợp tình.

Giang Diệp vừa nghe liền cười rạng rỡ vội vàng đáp ứng.

“Hảo, Kỷ tổng nói như vậy ta liền an tâm rồi, phòng bếp đã chuẩn bị cơm trưa, nhất định ta đây phải chiêu đãi Kỷ tổng một bữa thật ngon mới được.”

Kỷ Miên Trúc ứng thanh, gật đầu với Giang Diệp.

Không lâu sau là giờ cơm, Kỷ Miên Trúc quyết tâm mượn cơ hội này cùng Giang Liễm hảo hảo “tú ân ái” một chút, vì thế liền tự giác ngồi gần Giang Liễm, ý cười trên môi, nhìn vô cùng ôn hòa.

Giờ ăn, dưới ánh nhìn chăm chú của cặp vợ chồng Giang gia, Kỷ Miên Trúc chăm chỉ gắp đồ ăn bỏ vào chén của Giang Liễm, thậm chí còn nhớ tới sở thích của đối phượng, ôn nhu nói:

“Tới, A Liễm nếm thử cái này~”

“A Liễm không thích ăn rau thơm, các ngươi như thế nào cũng không chiếu cố em ấy?”

“Khối thịt này thoạt nhìn tương đối ngon, ta cấp cho A Liễm ăn nhé.”

Ngữ khí cùng động tác của Kỷ Miên Trúc có sự biến hóa rõ ràng, cùng âm trầm trong dĩ vãng nửa điểm cũng không dính, vợ chồng Giang gia xem mà sửng sốt, cơm cũng quên ăn. Người kinh ngạc nhất phải nói đến Giang Tu Kiệt, chiếc đũa đang kẹp đồ ăn thiếu chút nữa liền rơi xuống đất.

Giang Liễm không lên tiếng, chỉ rũ mắt ăn cơm. Kỷ Miên Trúc gắp đồ ăn đầy chén, đều bị hắn một ngụm một ngụm nghiêm túc ăn hết.

Người khôn khéo nhất chính là Bạch Cái, bà ta nhạy bén chú ý tới Kỷ Miên Trúc đối với Giang Liễm giữ gìn, tâm tư chuyển chuyển, hùa theo Kỷ Miên Trúc mà nói:

“Kỷ tổng nói đúng, là chúng ta sơ sót.”

“Cả nhà nhanh ăn đi, không đồ ăn liền lạnh mất.”

Kỷ Miên Trúc thực vừa lòng kết quả mình tạo ra, thấy thế liền mỹ mãn mà ăn cơm.

Giang Liễm bên cạnh yên lặng ăn xong, đang muốn chính mình gắp đồ ăn, cũng không biết bị xúc động cái gì, hắn lại nhìn thoáng qua Kỷ Miên Trúc, trong mắt một trận mạc danh. Kỷ Miên Trúc chuẩn xác nhìn vào mắt hắn, nghĩ nghĩ, liền thăm dò gắp mấy đũa đồ ăn cho Giang Liễm.

Giang Liễm nhấp nhấp môi, lần thứ hai trầm mặc cúi đầu ăn thức ăn.

Hình ảnh thập phần hài hòa….

Sao tiểu đáng thương có thể ngoan như vậy.

Gắp đồ ăn cho thôi mà có thể thỏa mãn thành như vậy.

Kỷ Miên Trúc cảm thán hai tiếng, lại bắt đầu ăn cơm.

May mà vợ chồng Giang gia trên bàn cơm cũng không dám làm gì nên bữa cơm này thập phần an ổn. Cho đến khi kết thúc, Kỷ Miên Trúc mới sực nhớ đến một chuyện rất quan trọng.

Trong nguyên tác Giang Liễm bị vội vàng đưa đến Kỷ gia, chưa kịp lấy đi di vật duy nhất mà mẫu thân để lại. Hắn vẫn luôn bị nhốt ở Kỷ gia nên tất nhiên không có năng lực về lấy, vì thế ki vật kia dễ dàng bị Bạch Cái phát hiện, bà ta bụng dạ hẹp hòi tất nhiên sẽ không giữ lại, tùy tay liền ném.

Nồi này tự nhiên là đổ lên đầu nguyên chủ.

Dù sao tới cũng đã tới rồi, hắn thuận đường giúp Giang Liễm lấy di vật đi, thuận tiện bỏ cái nồi này đi mới được.

Nghĩ như vậy, Kỷ Miên Trúc ưu nhã mà xoa miệng, nhìn về Giang Liễm bên cạnh.

“A Liễm, thật vất vả trở về một chuyến, nghĩ thử xem có đồ vật gì muốn mang đi không? Có thì trở về phòng mà lấy.”

Làm như sợ Giang Liễm không hiểu ý tứ của mình, Kỷ Miên Trúc lại bổ sung thêm một câu:

“Ví như đồ vật em thích, cẩn thận giữ gìn hoặc của người khách cho em chẳng hạn?”

Nguyên bản Giang Diệp còn muốn nhân cơ hội cùng Kỷ Miên Trúc thương lượng một chút chuyện, nghe được những lời này liền tức khắc quên mất suy nghĩ của mình, nghiêng đầu về phía Giang Liễm.

Giang Liễm cũng ngẩn ra, nhưng thực mau hiểu được đối phương đang muốn ám chỉ cái gì. Đối phượng hứng khởi mang mình trở về Giang gia, dụng ý cũng rất rõ ràng, chỉ kém trực tiếp nói rõ ra mà thôi. Hơn nữa lúc trước Kỷ Miên Trúc đối với mình thập phần quan tâm, có thể nói đến mức yêu quý, con ngươi Giang Liễm đột nhiên thâm trầm hẳn lên, như đang ngưng thần tự hỏi vấn đề.

Bất quá biểu tình của hắn liền biến đổi trong chốc lát.

Bởi vì Giang Liễm đột nhiên nhớ tới, đồ vật trong miệng Kỷ Miên Trúc đã không ở vị trí ban đầu.