Chương 14: Bởi vì ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ

Đối phương vẫn còn đang chăm chú nhìn chính mình, Giang Liễm có chút hoảng loạn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, từ bỏ cơ hội mượn việc này quan sát Kỷ Miên Trúc.

“Nhớ ra chưa?”

Kỷ Miên Trúc không biết gì cả, vẫn còn đang ôn nhu dò hỏi.

Hố đen sâu trong mắt Giang Liễm không tiếng động chuyển động, như là đang phân tích lợi hại. Hắn liền nhanh chóng mà “Ân” một tiếng, mang theo Kỷ Miên Trúc hướng trên lầu mà đi.

Trong lòng Kỷ Miên Trúc vui vẻ, nhấc chân đi theo, còn không quên cùng bọn Giang Diêp nói một tiếng, làm cho bọn họ không cần đi theo.

Giang Liễm đi tuốt đằng trước, liễm hạ con ngươi, không rên một tiếng mà dắt Kỷ Miên Trúc tới phòng ngủ của mình, Dọc đường đi, tay hắn đều cắm trong túi, giống như đang vuốt ve cái gì, sau đó lấy ra một đồ vật nho nhỏ. Bất quá không phải hắn đang hoài niệm mà là đang thong thả vuốt ve, tốc độ không có chút quy luật, như đang giảm bớt tâm sự..

Sau khi vào phòng Giang Liễm mới xoay người, đối diện với Kỷ Miên Trúc đang quy củ đứng thẳng tắp, không ngó loạn ngó nghiêng mà thấp giọng nói: “Là một mặt dây chuyền bằng ngọc, lúc trước ta chưa kịp mang đi, hiện tại cũng không biết ở nơi nào, ngươi giúp ta tìm xem.”

Mặc dù đang nói chuyện nhưng ánh mắt hắn lại đặt chỗ khác.

Kỷ Miên Trúc vừa nghe, mạc danh có chút sợ hãi, vẫn là cẩn thận hỏi nhiều một câu:”....Kia những chỗ tư nhân như tủ quần áo, ngăn kéo ta cũng có thể tìm xem sao?”

Lần này Giang Liễm nhìn hắn một cái

“Có thể”.

Được chính chủ đồng ý, Kỷ Miên Trúc mới chịu buông xuất tâm lý bất an, an tĩnh đi khắp nơi tìm kiếm.

Vào lúc Kỷ Miên Trúc xoay người đưa lưng về phía hắn, sắc mặt Giang Liễm hơi thay đổi, lại lần nữa nắm chặt đồ vật trong túi. Cảm nhận đồ vật đã bị nhiệt độ cơ thể hắn làm cho nóng lên, tầm mắt Giang Liễm nhanh chóng quét căn phòng một lượt, bỗng ánh mắt xẹt qua khe hở giữa tủ đầu giường và vách tường, ánh mắt hắn sáng ngời, nhanh chóng đi lại chỗ đó.

Giang Liễm lại lần nữa nhìn thoáng qua Kỷ Miên Trúc, xác nhận đối phương không chú ý bên này, hắn mới đem đồ vật trong tay ném vào, sau đó thối lui nửa bước, làm bộ làm tịch đi chỗ khác tìm kiếm.

Kỷ Miên Trúc vẫn đang hết sức chuyên chú tìm kiếm sợi mặt dây chuyền vẫn bớt chút thời giờ nhìn thoáng qua Giang Liễm, thấy đối phương nhấp môi, đôi mày lo lắng mà nhăn lại, không khỏi thổn thức một trận.

Còn tốt là tự mình nói ra, thấy bộ dạng tiểu đáng thương khẩn trương tìm di vật của mẫu thân như vậy cũng hơi đau lòng, nếu chuyện này đổ lên đầu mình thì chắc chắn lại bị ghi hận.

Kỷ Miên Trúc thở dài, lần nữa đem lực chú ý đi tìm đồ vật.

Một lát sau, đánh giá thời gian không sai biết lắm, Giang Liễm lơ đãng đem tủ đầu giường dời đi, giả vờ kinh hỉ mà từ khe hở bên trong móc ra mặt dây chuyền.

Hắn khụ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Kỷ Miên Trúc.

“Tìm được rồi?”

Đáy mắt Kỷ Miên Trúc cũng có một tia kinh hỉ.

“Ân”.

Giang Liễm đem âm cuối nhấn mạnh một chút, làm cho thanh âm chính mình nghe như đã trút bỏ được gánh nặng.

Kỷ Miên Trúc không nghi ngờ hắn, thấy vậy thập phần thư thái: “Tìm được là tốt, chúng ta đi….” Hắn ngưng thần thấy trạng thái đồ vật trong tay Giang Liễm, nhịn không được nhíu mày, “Ngươi chờ ta một chút.”

Nói xong Kỷ Miên Trúc liền đi hỏi người hầu Giang gia lấy một miếng khăn vải, vòng vèo trở về lấy mặt dây dính đầy bụi cùng mạng nhện trong tay Giang Liễm đi, lại cẩn thận lau chùi một phen, ngay khi lau xong đồ liền kéo tay của Giang Liễm đang rơi vào trạng thái ngây người, tinh tế mà lau đi vết bụi dính trên đầu ngón tay đối phương.

“Tay đều dơ hết rồi, Giang gia sao lại thế này, phòng của ngươi thế nhưng lại không ai dọn dẹp…”

Giang Liễm chăm chú nhìn vào tay hai người tương giao, trái tim như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng phất qua, làm ngón tay không tự giác cuộn lại.

Kỷ Miên Trúc càng nói càng sinh khí, nhưng động tác lau tay cho Giang Liễm lại thập phần ôn nhu.

Làm xong hết Kỷ Miên Trúc mới đem sợi dây bỏ vào túi áo Giang Liễm, kéo lấy cổ tay hắn, đi xuống dưới lầu.

“Để cho Giang gia đợi đến sốt ruột rồi, chúng ta vẫn là trở về đi”

Dù sao cũng đều làm xong hết rồi, lúc này còn không đi, chẳng lẽ ở lại để bị khinh bỉ?

Kỷ Miên Trúc mới không làm.

Giang Liễm nghe vậy nhẹ nhàng đáp ứng, tùy ý để Kỷ Miên Trúc lôi kéo mình đi về phía trước.

Vợ chồng Giang gia cùng với Giang Tu Kiệt đều đang ngồi chờ phía dưới. Thấy thân ảnh của Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm xuất hiện ở cầu thang, ba bọn họ đều phóng ánh mắt tới trên người Giang Liễm đánh giá, giống như là đang tìm đồ vật gì vậy.

Chờ hai người đi đến trước mặt bọn họ, Giang Diệp lộ ra nụ cười, trông mong hỏi một câu:” Tìm được rồi sao?” Dứt lời còn hướng tới tay Giang Liễm nhìn nhìn. Kỷ Miên Trúc dùng thân mình ngăn cản ánh mắt của Giang Diệp, liếc hắn một cái, thay Giang Liễm nói một câu qua loa lấy lệ. Bất ngờ nhớ tới hiện trạng thê thảm trong phòng, lại lơ đãng mà oán giận một tiếng.

“Chính là trong phòng chướng khí mù mịt, xem ra người hầu trong nhà Giang tổng làm việc cũng không quá tận tâm. Giang tổng tuổi này, đừng chỉ lo sự nghiệp không thôi, cũng phải bớt thời gian chăm sóc nhà cửa mình một chút mới đúng.” Kỷ Miên Trúc tiếp tục lôi kéo tay Giang Liễm, cười cười, “Đa tạ Giang tổng hôm nay chiêu đãi, chúng ta về trước.’”

Giang Diệp bị hắn nói rất xấu hổ, trên mặt lúc xanh lúc trắng, liền vấn đề tiền bạc đều quên mất. Chờ lão hồi phục tinh thần, Kỷ Miên Trúc đã cùng Giang Liễm ở trên xe, trong lòng biết lại bị Kỷ Miên Trúc lừa gạt cho qua, thẹn quá hóa giận liền đem cổ tức giận này trút lên đầu người khác.

“Bà nhìn xem bà, mỗi ngày đều ở nhà, mấy việc nhỏ này cũng xử lý không tốt! Người hầu trong nhà không phải để bà sai xử sao? Vì cái gì mà không quét tước phòng của Giang Liễm? Giang gia cũng không thiếu chút tiền ấy!”

Giang Diệp đỏ mặt tía tai mà rống, Bạch Cái tự biết mình đuổi lý, không dám cãi cọ, chỉ lạch cạch rơi nước mắt, ý đồ dùng bộ dạng nhu nhược này lừa dối cho qua.

“Ông xem ông đó, mỗi ngày đều ở công ty, không thường xuyên trở về, ông làm sao biết ta không bảo người hầu đi làm? Ô ô ô…Ông một câu cũng không hỏi liền mắng ta…” Vừa nói vừa lau nước mắt, nước mắt lụp bụp rơi xuống nhưng cũng không có nhiều tác dụng.

Con cẩu thấy thế, chạy nhìn xung quanh biệt thự một lát liền kẹp chặt cái đuôi chạy xa, không thể không nói nó còn rất thông minh. Đồng dạng trốn xa còn có Giang Tu Kiệt, hắn thấy cha với mẹ hắn ồn ào đến lợi hại, gân xanh ở thái dương bắt đầu nhảy, bất đắc dĩ liền trực tiếp về phòng của mình.

Gia gia một trận gà bay chó sủa.

Mà giờ phút này, trong xe của Kỷ gia lại là một trận im lặng.

Hai người theo thường lệ ngồi hai bên, chừa ra một khoảng trống thật to ở giữa.

Giang Liễm vuốt ve mặt dây chuyền ngọc thạch, rũ con ngươi, trong không gian vắng lặng bình tĩnh hỏi một câu:

“Ngươi vì cái gì mà bảo vệ ta như vậy?”

Kỷ Miên Trúc đang nhắm mắt dưỡng thần cả kinh, đột nhiên mở mắt, sau đó liền đối diện với ánh mắt nặng nề của Giang Liễm. Không biết vì sao trong lòng lạnh một trận, làm hắn vội vàng ninh mi tự hỏi phương pháp trả lời. Vài giây sau, Kỷ Miên Trúc mở miệng nói một câu:

“Bởi vì đã từng làm chuyện sai trái nên bây giờ ta muốn chuộc lại lỗi lầm.”

Kỷ Miên Trúc cố tình không nhìn tới Giang Liễm, mà hơi ngửa đầu, sợi tóc nhỏ vụn lướt qua khóe mắt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một mảnh u buồn, giống như hắn đang rất khổ sở.

Không biết nên trả lời thế nào, vậy trang bức là tốt rồi.

Trang bức liền giải quyết mọi khó khăn.

Kỷ Miên Trúc khắc sâu đạo lý này.

Quả nhiên Giang Liễm cũng không truy cứu đến cùng, chỉ nhìn hắn thật sâu rồi lại dời đi, giống như đã chấp nhận câu trả lời này của Kỷ Miên Trúc.

Kỷ Miên Trúc nhẹ nhàng thở ra, tính toán nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.

Bất quá bởi vì mới bị Giang Liễm hỏi như vậy, tâm tĩnh không được, luôn lo cho chính mình mà tính toán sự tình một chút, hơn nữa hắn còn loáng thoáng cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn hắn, làm cho hắn không được tự nhiên.

Phát hiện hô hấp có điểm hỗn loạn, Kỷ Miên Trúc đơn giản mở mắt, ngồi thẳng người, cùng Giang Liễm đáp khởi lời nói:

“Dù sao hôm nay cũng không đi công ty, thời gian này cũng không có chuyện gì làm, ngươi có địa phương nào muốn đi không, hôm nay liền tới chơi?” Kỷ Miên Trúc nhìn về phía Giang Liễm, ý cười thật sâu, mắt phượng hơi cong. Đại não không ngừng vận hành, ngay sau đó hắn tiếp tục nói:” Ân…Hoặc là ngươi có thích món đồ gì không? Trong phạm vi của ta đều đáp ứng cho ngươi a”

Liền muốn hắn phá đổ Giang gia, hắn cũng có thể làm được.

Dù sao đến cuối cùng Giang gia trong nguyên tác cũng sẽ sụp đổ, bất quá là sớm hay muộn mà thôi.

Kỷ Miên Trúc rất tự tin nhìn Giang Liễm.

Giang Liễm có chút ngoài ý muốn, đôi mắt bình tĩnh nhìn Kỷ Miên Trúc một lúc lâu mới toát lên một chút ý cười, bất quá ý cười này đều bị màu đen như mực của đôi mắt vùi lấp, làm người phân biệt không ra. Giang Liễm nhẹ giọng hỏi:” Cái gì đều có thể được sao?”

Kỷ Miên Trúc gật gật đầu.

Ngay sau đó liền tò mò đối phương sẽ yêu cầu mình làm gì.

Giang Liễm rũ mắt trầm tư một chút, ngay sau đó đối diện với ánh mắt của Kỷ Miên Trúc:” Vậy tùy tiện cùng ta đi dạo đi”

Kỷ Miên Trúc có điểm kinh ngạc.

“Như vậy thôi?”

“Ân, chỉ vậy thôi” Giang liễm thuật lại một lần, sau đó dư quang nhìn Kỷ Miên Trúc một chút, lơ đãng hỏi một câu:”...Ngươi không muốn?”

“Không phải”

Kỷ Miên Trúc còn đắm chìm suy nghĩ tiểu đáng thương thật sự đơn thuần, giây tiếp theo liền nghe Giang Liễm nói một câu: Vậy chúng ta dừng xe ở phía trước đi, ta nhớ rõ chỗ đó có một nơi có thể đi dạo, rất náo nhiệt”

Kỷ Miên Trúc tức khắc hoàn hồn, đáp ứng, dựa theo Giang Liễm nói với tài xế một câu. Không lâu sau, xe của Kỷ gia liền ở một địa phương ầm ĩ mà dừng lại.

Cửa xe mở ra, hai thân ảnh cao gầy một trước một sau đi xuống.

Âm thanh ầm ĩ chung quanh thoáng yên tĩnh một chút.

Đại khái bởi vì chỗ này rất khó thấy mấy người trẻ tuổi, huống hồ vẫn là hai người có dung mạo cực kỳ xuất sắc, mấy bác trai bác gái ở đây đều đem ánh mắt tụ tập trên người Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm, như có như không đánh giá. Hơn nữa, bởi vì quần áo Kỷ Miên Trúc đang mặc lại rất không thích hợp với nơi này, một bộ tây trang giày da, bộ dạng của mấy người có tiền, phía sau lại có siêu xe, hơn phân nửa ánh mắt tập trung trên người hắn, sáng quắc bức người.

Kỷ Miên Trúc không để ý tới những ánh mắt đó, hắn nhìn nhìn phía trước, lại ngẩng đầu nhìn mấy chữ cái to đùng trước mặt, giọng nói lộ ra kinh ngạc.

“Này…Đây là…?”

Giang Liễm nghiêng đầu, lộ ra một ý cười rõ ràng.

“Ân, chợ Hoa Điêu”