Chương 12: Tiểu đáng thương

Xe vững vàng dừng trước cửa.

Kỷ Miên Trúc thoáng nhìn qua Giang Tu Kiệt, mỉm cười nói: “Giang đại thiếu, còn không mau xuống xe.” Giang Tu Kiệt mất hồn mất vía gật đầu, gượng cười một tiếng, kéo ra cửa xe đi đằng trước.

Tiếp theo là Giang Liễm, Kỷ Miên Trúc đi ở cuối cùng.

Cổng biệt thự đóng chặt, bên trong thoạt nhìn rất rộng, nhìn xa xa rất tráng lệ huy hoàng.

Nhưng Kỷ Miên Trúc khi đến gần mới chú ý tới, cổng của biệt thự thế mà lại mạ vàng, sáng long lanh, ánh nắng chiếu vào quả thực làm người lóe mù con mắt. Kỷ Miên Trúc chỉ nhìn thoáng qua, liền không nỡ nhìn thẳng mà thu hồi ánh mắt.

Giang Tu Kiệt tiến lên, cánh cổng mở ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ mập mạp, nhìn trang phục có thể đoán là người hầu. Người kia đối với Giang Tu Kiệt rất nhiệt tình, một ngụm một ngụm hô đại thiếu gia, hỏi han ân cần, đôi mắt đều cười đến híp thành một đoàn.

Giang Tu Kiệt lại không mấy hứng thú, thấy vậy chỉ hô một tiếng dì.

Dì Tiền có điểm kinh ngạc, điểm kinh ngạc này là khi nhất thời thấy Giang Liễm đi phía sau, liền hiểu nguyên nhân mà đại thiếu gia nhà mình không vui, bởi vì nhị thiếu gia đã trở về, khuôn mặt đang cười tủm tỉm liền tức khắc phai nhạt đi, đôi mắt sụp xuống hiện ;lên vài phần trào phúng.

Dì Tiền bĩu môi:” Nhị thiếu đã trở lại?” Sau đó liền ghét bỏ mà tránh ra.

Nếu nói khi nhìn thấy Giang Tu Kiệt bà ta có tám phần nhiệt tình thì khi thấy Giang Liễm, sự nhiệt tình của bà ta chưa tới một phân, phỏng chừng cũng là chiếu cố mặt mũi thuận tiện hỏi thăm mà thôi.

Kỷ Miên Trúc không khỏi nhíu mày.

Bảo mẫu của Giang gia đều khinh người như vậy sao?

Đại khái là đi trước một bước, lúc này dì Tiền mới chú ý tới Kỷ Miên Trúc đang bị Giang Liễm che khuất đằng sau, biểu tình lại biến về kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

“....Vị này chính là?”

Giang Tu Kiệt đột nhiên hoàn hồn, vội vàng xoay người giới thiệu một chút, tư thế thập phần cung kính.

“ Đây là Kỷ tổng của Kỷ thị, tới nhà của chúng ta làm khách”

Dì Tiền không biết Kỷ thị là cái gì, cũng không rõ ràng lắm phân lượng Kỷ thị, nhưng bà ta nghe Giang Tu Kiệt đối với người này thập phần cung kính cùng với chữ “Tổng” trong lời nói, lường trước đối phương cũng giống như Giang Diệp, đều điều hành công ty, là người của giới thượng lưu, thái độ của bà ta trở nên ân cần hơn một chút.

“Xin chào Kỷ tổng, mời ngài tiến vào.”

Kỷ Miên Trúc không quá thích người gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, huống chi thái độ của bà ta đối với Giang Liễm không tốt mấy, chưa biết chừng cũng ở sau lưng làm điều gì tổn thương Giang Liễm. Cho nên Kỷ Miên Trúc nghe thấy dì Tiền nói, chỉ “Ân” một tiếng, không nóng không lạnh, nửa ánh mắt cũng không thèm bố thí.

Dì Tiền xấu hổ cười cười, co quắp mà nhéo nhéo góc áo, sau đó lại xách cây chổi lui qua một bên.

Đoàn người Kỷ Miên Trúc lại hướng bên trong đi đến.

Đình viện của Giang gia trống trải, nhưng không biết vì sao, bố cục lại có chút quái quái. Ở giữa là đài phun nước rất lớn, phía trên có một tượng điêu khắc nữ thần, hai cánh giang rộng, sợi tóc rũ xuống, trắng tinh, đường cong rõ ràng. Dòng nước thanh triệt từ trên đổ xuống, tạo nên độ cung tuyệt đẹp, rót xuống ao phía dưới, tạo mấy bọt nước li ti, nhìn qua rất đồ sộ.

Nhưng mà kiến trúc phía sau lại theo phong cách hiện đại giản lược, cùng với tượng điêu khắc mỹ lệ đằng trước vô cùng không phù hợp.

Hơn nữa bồn hoa hai bên, nhiều loại hoa trồng chung với nhau, phát triển không đồng đều, nhìn kỹ đều là những chủng hoa quý báu, nhưng nhìn tổng thể chỉ khiến người ta cảm thấy lộn xộn, một tia mỹ cảm cũng không có. Đại khái bởi vì gần đây kinh tế Giang gia đình trệ, thiếu người chăm sóc, mấy luống hoa đều nhanh chóng khô héo.

Kỷ Miên Trúc nhìn mấy chủng hoa hồng quý giá, thấy hoa đã mất đi sức sống, cánh hoa nhăn lại, cây cao cây thấp không đều, cỏ dại mọc tràn lan, cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Thật phí phạm của trời.

Kỷ Miên Trúc thở dài một tiếng, không nhìn nửa, tầm mắt lại dừng trên người Giang Liễm đang đi trước mắt. Đối phương đi từng bước từng bước, thập phần ổn, thân cao chân dài, phần lưng nhô ra đường cong tuyệt đẹp, mơ hồ có điểm lóa mắt phong thái. Kỷ Miên Trúc nhìn nhìn, không biết như thế nào mà đột nhiên liên tưởng đến bụi hoa hồng quý báu kia.

Tiểu đáng thương ở Giang gia với mấy bụi hoa kia cùng chung cảnh ngộ, đợi chờ đến lâu, lòng người đều lạnh, khó tránh khỏi khô héo. Hy vọng trong khoảng thời gian Giang Liễm ở bên cạnh hắn, chính mình tận tâm tận lực chăm sóc, đối phương có thể bị hắn dưỡng lại một lần nữa, kiều diễm mà đứng lên.

Nghĩ đến đây, bên môi cũng nhiễm một chút ý cười.

Bất quá ý cười này đều bị âm thanh ồn ào trong phòng truyền ra quấy nhiễu, làm chẳng ai nghe thấy.

Trong phòng hẳn có người, nghe thanh âm có thể đoán ra là một nam một nữ, chắc là Giang Diệp cùng thê tử của lão, thanh âm nói chuyện văng vẳng khắp nơi. Một người ngữ khí táo bạo mà mắng, không ngừng thở phì phò, một người khác thì an ủi, nhưng nghe là biết chẳng có tâm, nói là đang an ủi thì chẳng bằng nói đang đổ thêm dầu vào lửa thì hơn.

Mà đối tượng trong miệng bọn họ, không ai khác chính là Giang Liễm.

“Thằng nhãi ranh không có lương tâm, lão tử cực khổ nuôi hắn khôn lớn như vậy, thật vất vả mới có chút hữu ích, muốn hắn hướng Kỷ tổng xin cho chúng ta một chỗ tốt cũng không chịu, thật mẹ nó đồ phá hoại…”

Ngữ khí mắng chửi người của lão cùng với Giang Tu Kiệt giống nhau như đúc, vừa thấy liền biết chính là người một nhà. Giang Diệp lớn tuổi, chửi một tràng khó tránh khỏi thở không ra hơi, mặt đỏ tai hồng, hồng hộc thở phì phò. Bạch Cái một bên giúp lão nhuận khí một bên an ủi, thay Giang Liễm nói chuyện:” Được rồi được rồi, tức giận không tốt cho thân thể, nói không chừng nhị thiếu gia có nỗi khổ riêng?”

Giang Diệp nghe câu nói này, hỏa khí vừa mới áp xuống liền như được đổ dầu mà bùng lên.

“Nỗi khổ? Nó thì có cái gì mà khổ? Chính miệng hắn nói Kỷ tổng đối với hắn cũng không tệ lắm, còn không phải sự thật sao? Thổi gió bên gối không phải là được rồi sao? Ta xem hắn chính là đủ lông đủ cánh….Nếu không phải Kỷ Miên Trúc chỉ cho có nửa số tiền, lão tử còn đến nỗi như vậy sao?”

Giang Diệp bùm bùm xổ một chuỗi dài, thuận tiện còn đá con cẩu đang nằm một góc không dám hó he bên chân ghế sopha. Cẩu ăn đau, ngao một tiếng nhảy đi, rên ư ử, chú ý tới Giang Tu Kiệt vừa tới trước cửa, nhào lên cầu chủ nhân an ủi. Nhưng khi ngửi được người đàng sau Giang Tu Kiệt, nó đột nhiên thay đổi chú ý, ánh mắt dữ tợn, đem những ủy khuất vừa mới chịu tất cả đổ lên người Giang Liễm, nhe răng nhếch mép hầm hừ.

Giang Liễm nhíu máy, ánh mắt lạnh hơn vài phần, như là thú hoang bị kí©h thí©ɧ, làm người ta thập phần sợ hãi.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm cái gì liền thấy một bàn tay duỗi tới, ôn nhu đem hắn kéo ra đằng sau, cùng lúc đó, thân ảnh Kỷ Miên Trúc xuất hiện phía trước hắn.

Động tác bảo hộ này làm cho Giang Liễm sửng sốt, ánh mắt không chịu khống chế mà ngưng trên người Kỷ Miên Trúc.

Kỷ Miên Trúc trầm khuôn mặt nhìn chằm chằm con cẩu không biết tốt xấu kia, khí thế uy nghiêm nhiều năm phóng ra, vẫn có thể thực hù người. Không bao lâu, con cẩu liền cảm nhận được, nức nở hai tiếng, kẹp chặt cái đuôi rồi chạy mất.

Kỷ Miên Trúc nhìn Giang Tu Kiệt đang ở một bên ngốc lăng, cười lạnh nói:

“Giang đại thiếu gia phản ứng trì độn như vậy sao? Hay là nói, đây là đạo đãi khách của Giang gia các người?”

Bảo mẫu thì ỷ thế hϊếp người, đến ngay cả cẩu cũng dám làm loạn.

Đây đâu phải là một sớm một chiều mà thành? Đơn giản chính là kết quả của một thời gian dài dung túng.

Giang Tu Kiệt cuống quýt xua tay, ý thức được chính mình đứng trơ ra bên cạnh lúc nãy là cỡ nào không đúng, hắn chạy nhanh chữa cháy:” Kỷ tổng ngài đừng hiểu lầm, con cẩu này thiếu dạy dỗ một chút, nhưng chúng ta tuyệt đối tôn kính ngài. Ngài yên tâm, đợi lát nữa ta liền đi giáo huấn nó…”

Hắn còn chưa nói xong, đại khái là phân biệt ra giọng của Giang Tu Kiệt, trong phòng liền truyền ra tới thanh âm của cặp vợ chồng Giang gia.

“Tu Kiệt đã về rồi? Như thế nào lại không tiến vào trong?”

“Cẩu vừa mới kêu to như vậy, chắc con sói mắt trắng kia cũng theo ngươi trở lại đi? Chờ đó cho ta, ta không mắng hắn một trận thì không tiêu được mối hận trong lòng!”

Giang Diệp oán giận mà nói xong, không biết từ nơi nào mà túm lấy cây gậy, hùng hổ chạy ra, nhưng khi thấy Kỷ Miên Trúc trầm mặc đứng chặn ngay cửa nhất thời khí thế đều tan biến.

“Kỷ tổng, ha ha… Ngài như thế nào tới mà không thông báo cho ta trước một tiếng?”

Cây gậy kia thô to chắc nịch, mang theo một cổ giản dị, cùng với biệt thự tinh xảo này vô cùng tách biệt, lại bị Giang Diệp nắm ở trong tay, ném cũng không được, lúc này lại trở thành đồ vật xấu hổ nhất, cố tình ánh mắt của Kỷ Miên Trúc còn dừng trên cây gậy mà đánh giá, làm cho Ggiang Diệp không có chỗ dung thân.

Từ sau khi được thăng chức, lão đã dùng toàn lực để dung nhập vào vòng thượng lưu ở Vân Thành, bắt chước cách ăn mặc lẫn cử chỉ của những người giàu có, cố gắng để không làm lộ khí chất nghèo hèn của mình, chỉ khi về đến nhà mới dám thả lỏng một chút. Những ánh mắt xem thường cùng với yên lặng đánh giá là thứ lão sợ nhất, cũng là điều cấm kị trong lòng lão, không nghĩ tới lại bị Kỷ Miên Trúc trực tiếp chọt vào.

Trên mặt Giang Diệp một trận trắng một trận hồng, nom giống như khỉ đột.

“Nếu trước đó mà thông báo cho các ngươi một tiếng thì chẳng phải sẽ không thấy dáng vẻ này của Giang tổng hay sao?”

“Giang tổng thật là quyết đoán a! Càng già càng dẻo dai làm cho người hâm mộ.”

Kỷ Miên Trúc cười như không cười.

Những lời này chọc tới chỗ đau của Giang Diệp, làm sắc mặc lão thay đổi một chút, cây gậy cũng cầm không xong.

“Kỷ tổng nói đùa, ha ha ha…Mời ngài vào, mời vào”

Lão nhân cơ hội ném cây gậy sang một bên, dẫn Kỷ Miên Trúc đi vào. Kỷ Miên Trúc nhìn ánh mắt lão, cũng không nắm lấy việc này không tha, đi theo vào. Dù sao cũng không vội, hắn sẽ thu thập lão sau.

Giang Liễm theo sau Kỷ Miên Trúc vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, hắn thấy Giang Diệp cũng chỉ hạ mí mắt, làm lơ ý tứ chào hỏi người này.

Giang Diệp vừa mới bị Kỷ Miên Trúc cho ăn hành, có khí mà không có chỗ xả, này không phải là cơ hội của lão sao? Lão ta nhấp miệng một chút, hít một hơi, đối Giang Liễm gầm nhẹ nói:” Ngươi còn đứng đây làm gì? Đây là thái độ đối với cha ngươi sao? Còn không đi vào pha trà cho Kỷ tổng!”

Giang Diệp dù cố tình đè thấp thanh âm cũng không tính nhỏ, Kỷ Miên Trúc đi đằng trước liền xoay người, nhíu nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh.