Tần Dục Thành dừng lại tại chỗ, tự hỏi đột nhiên Mục Mộc tự đắc cái gì.
Có thể là hắn đã đánh cắp dữ liệu từ máy tính của y.
Mục Mộc biết mật khẩu máy tính của y.
Nhưng không quan trọng, bây giờ sự nghiệp của y chỉ mới bắt đầu, trong máy tính không có gì thực sự quan trọng.
Tần Dục Thành nhấc chân đi ra khỏi huyền quan, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác, giơ tay kéo cà vạt thắt trên bộ quần áo chỉnh tề của y.
Mục Mộc vốn là cây ngay không sợ chết đứng xem động tác của y, da đầu nổ tung, một đôi mắt mèo trợn tròn xoe.
? !
Làm gì! ?
Làm gì làm gì? !
Anh chẳng lẽ vẫn muốn thử vượt qua giới hạn sinh lý mà làm chút gì à? !
Mục Mộc đột ngột lùi lại ba bước, trốn sau cánh cửa phòng ngủ chính, cảnh giác nhìn Tần Dục Thành.
Tần Dục Thành ném áo khoác trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn, không hiểu người này kinh ngạc làm gì.
Mục Mộc: “…”
Ồ, hiểu lầm.
Mục Mộc lẳng lặng lui vào trong phòng, đóng cửa lại, “cạch” khoá cửa.
Cũng may, Tần Dục Thành không đoán được cậu đang nghĩ gì!
Mục Mộc xấu hổ đến mức khua tay, lăn lộn trên giường, cuối cùng lao vào gối giả chết.
Tần Dục Thành bỏ áo khoác xuống, chuẩn bị rót một ly nước, vừa quay đầu lại đã thấy trong môi trường âm u, nồi cơm trong bếp vẫn sáng đèn với tùy chọn “giữ nhiệt”.
Tần Dật Hiên:?
Làm sao?
Có phải nhóc nói dối này đã để lại cho y một bữa ăn không?
Tần Dục Thành kéo cà vạt, bật đèn trong bếp, mở vung nồi cơm.
Một bát sườn non hấp khoai môn và một bát cơm hâm nóng trong nồi cơm điện.
Tần Dục Thành quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, im lặng một lúc, bưng thức ăn còn ấm trong nồi cơm ra.
Mặc dù đã ăn tối nhưng bây giờ đã đến giờ ăn khuya.
Lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ.
Tần Dục Thành đem cơm với sườn non hấp khoai môn, ngồi vào bàn ăn.
Thành thật mà nói, tay nghề của nhóc nói dối này cũng không tệ lắm.
…
Lại là một buổi sáng sớm khác.
Mục Mộc từ dưới giường vươn tay, sờ soạng hồi lâu trên gối, cuối cùng ấn đồng hồ báo thức.
Cậu khó khăn mở mắt ra, cuộn người lại, nhìn những đường nét trên trần nhà, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về sự khác biệt giữa bóp cổ Tần Dục Thành và thắt cổ chính mình, cái nào khó hơn.
Sau khi suy nghĩ, cậu cảm thấy việc đơn giản nhất là chỉ cần nhắm mắt lại, từ bỏ chuyện dậy sớm.
Mục Mộc nghĩ nghĩ, bụm ngón tay đặt ở trên bụng, an tâm nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, tiếng chim hót ngoài cửa sổ vang lên cùng với đồng hồ báo thức đã cài lần hai, đối lập với đôi mắt vô thần như xác chết di động của Mục Mộc.
Mục Mộc đột nhiên cầm chăn bông đứng dậy, mở cửa sổ, ‘áu áu áu’ với cây đa đầy sức sống bên dưới, sau khi làm năm sáu con chim cất cánh, cậu đóng cửa sổ lại.
Ầm ĩ chết đi được! Phiền chết mất!
Ngay cả khi sống ở trung tâm thành phố, có khác gì dừng chân trải nghiệm tại rừng rậm Lâm Giang đâu?
Mục Mộc hùng hùng hổ hổ vọt vào phòng rửa tay rửa mặt, rửa mặt xong hít sâu một cái, bật máy nghe nhạc và bắt đầu nghe Chú Đại Bi.
Không nên tức giận, không nên tức giận, khi ốm đau sẽ không có ai thay mình trút giận!
Phá kỷ lục , ngày thứ ba.
Cậu đã dậy sớm trong ba ngày liên tiếp.
Đây là trình độ mà mẹ cậu biết thì có thể khóc vì sung sướиɠ mất!
Mục Mộc kéo vai ngáp dài, cầm vòi tưới cây xanh trên sân thượng và mái nhà, sau khi lau sạch chỗ đọng nước, thấy Tần Dục Thành còn chưa dậy, liền tìm trên điện thoại di động một đoạn video thể dục nhịp điệu.
Kế hoạch cho một ngày là vào buổi sáng!
Tất cả đứng lên, không rèn luyện một chút thì thật đáng tiếc!
Mục Mộc leo lên khu vườn trên tầng thượng luống cuống tay chân nhảy cùng video.
Tần Dục Thành nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà không ngừng vang ‘tùng tùng tùng’ hồi lâu, mặt đen đứng dậy xuống giường.
Mục Mộc là một A Trạch, theo dõi những cô gái đầy nghị lực trong video, sau khi kết thúc một đoạn nhỏ, cậu cảm thấy mình đã cận kề cái chết, thần chết dang rộng đôi cánh của mình.
Cậu tắt video, siết chặt cánh tay mềm mại, khẽ thở dài, quay đầu đi xuống lầu.
Tần Dục Thành đang rửa mặt trong phòng tắm.
Mục Mộc bật nồi cơm lên, sửng sốt.
Đồ ăn hôm qua cậu để lại cho Tần Dục Thành đã không còn nữa.
Sườn non hấp khoai môn cũng không bị đổ rác nhà bếp, cũng không có bát đĩa trong bồn rửa.
Mục Mộc: … ?
Tần Dục Thành tối hôm qua ăn hết sao?
Mục Mộc có chút kinh ngạc, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng chặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chuyển động.
Tần Dục Thành không phải có tật xấu không ăn đồ ăn thừa sao?
Điều đó có nghĩa là nguyên chủ không ăn thức ăn thừa?
Mục Mộc thu hồi ánh mắt, mở tủ lạnh.
Nhìn thế này, Tần Dục Thành…thực ra cũng dễ phục vụ.
Anh ta dường như không đánh giá mùi vị của những thứ trên bàn, mặc dù có thể thấy rằng anh chàng không thích ăn rau lá và các món nhạt nhưng lại không hề kén chọn khi bắt gặp những món ăn này.
Món sườn non hấp khoai môn tối qua thực ra là vì Mục Mộc không thích nên mới để lại.
Dù sao, khi không có ai gọi món, thì thường có xu hướng nấu món mình thích hơn, cân nhắc đến sự tồn tại của một người khác, thì phải để ý kết hợp một món mà mình không thích lắm, nói cho hay là cân bằng dinh dưỡng.
Tối hôm qua Mục Mộc nấu hai món thịt cùng một món rau, cậu ăn hết đồ ăn yêu thích, cho rằng Tần Dục Thành không thích rau lá, nên ăn hết rau muống.
Chỉ còn lại món sườn non hấp khoai môn mà cậu không thích lắm, vị khá nhạt.
Tối hôm qua Mục Mộc thấy rất có lỗi khi chỉ để lại món này, nhưng hôm nay nhìn thấy nồi cơm trống không, liền cây ngay không sợ chết đứng lên.
Mục Mộc đậy nồi cơm, quyết định thử lại xem Tần Dục Thành có thực sự dễ dàng hầu hạ như vậy không.
Nhiều năm đấu trí đấu dũng với các khách hàng của cửa hàng Taobao đã cho cậu biết lúc có thể được voi đòi tiên thì không được đứng yên tại chỗ!
Mục Mộc xua tan ý nghĩ hỏi Tần Dục Thành muốn ăn gì, xoay người trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, mở ra một hộp rượu ngọt cùng một hộp bánh gạo nếp vừng.
Khi Tần Dục Thành cạo râu đi ra, mùi rượu ngọt đã từ trong phòng bếp bay ra.
Y dừng lại, nhìn Mục Mộc đang bận rộn trong bếp, chốc lát liền ngồi vào bàn ăn.
Nhìn nhóc nói dối này mỗi ngày làm những bữa ăn khác nhau để làm hài lòng y cũng khá thú vị.
Nhất là nghĩ đến bây giờ mọi chuyện Mục Mộc làm đều vô dụng, lại càng cảm thấy mát lòng!
Khi Mục Mộc xoay người bưng hai bát bánh nếp và trứng gà nấu rượu ngọt thì bắt gặp tầm mắt của Tần Dục Thành.
* Chú thích
Trứng gà nấu rượu ngọt (甜酒冲蛋): rượu ngọt là cách gọi của người Hồ Nam, vốn là rượu gạo nếp, đun sôi lên nấu với trứng gà và đường kính trắng.
Mục Mộc giật mình một cái.
Cậu liếc mắt nhìn ánh nắng từ sân thượng đi vào, sau đó trên người Tần Dục Thành tắm chút nắng, cuối cùng dời tầm mắt về phía bóng lưng Tần Dục Thành.
Có một cái bóng, không phải ma.
Nhưng người đàn ông này thật sự bước đi không một tiếng động.
Mục Mộc cảm thấy có ngày sẽ bị Tần Dục Thành làm cho sợ chết khϊếp.
Mặt cậu đơ ra, bưng bát đi ra khỏi phòng bếp, đặt bữa sáng của Tần Dục Thành trước mặt y.
Quả nhiên, Tần Dục Thành ăn không nói lời nào, không tỏ ý kiến
gì về bữa sáng hôm nay.
“…” Mục Mộc cắn thìa, xác định Tần Dục Thành là thật rất dễ hầu hạ.
Ấy, thậm chí không cần từ “hầu hạ”, bởi vì Tần Dục Thành sẽ chủ động rửa bát sau bữa ăn—— nhìn mỗi lần y lau bếp đều sạch sẽ, phỏng chừng công việc nhà thường ngày làm không ít.
Mục Mộc nhìn Tần Dục Thành, càng cảm thấy người anh em này thật thảm.
Rõ là một người đàn ông tốt, sao lại có một tác giả ngu ngốc như vậy?
Cuộc sống chập trùng bất định, còn bị lừa dối trong hôn nhân, trùng sinh trở về đại sát tứ phương lại không thể đẩy được em gái nào.
Lùm mía! Anh thảm lắm luôn, Tần Dục Thành!
Chuyện này như khiến những người nghe thấy thương tâm muốn rơi nước mắt!
Tần Dục Thành đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Y ngước mắt lên nhìn Mục Mộc, phát hiện đối phương vừa nhìn mình vừa cắn thìa, mà rõ ràng đã bay hồn.
Mục Mộc hôm nay vẫn ngồi ở góc xa y nhất.
Tần Dục Thành cũng không thấy ngoài ý muốn.
Từ khi Mục Mộc đệ đơn ly hôn với y thì đã thể hiện rất rõ ràng ý đồ vạch ranh giới, e là sợ có bất kỳ liên hệ không đáng có với y.
Hửm?
Không muốn dính líu đến y?
Hành động khuấy rượu ngọt của Tần Dục Thành ngừng lại.
Y nhớ tới.
Thái độ của Mục Mộc vẫn luôn như vậy, luôn lấy sức khỏe không tốt làm cái cớ, hiếm khi đi chơi với y, hầu như không tham gia xã giao thương mại với y —— thậm chí trong những dịp nhất định phải dẫn theo nữ đồng hành, Mục Mộc không bao giờ tháp tùng y đi dự sự kiện, thậm chí còn hoàn mỹ kỳ danh viết “Em tin tưởng anh” .
Mục Mộc từ chối tất cả những nơi công cộng xuất hiện cùng nhau, thế mà trước đây y lại không nhận thấy có chuyện gì không đúng.
Tần Dục Thành liếc mắt nhìn Mục Mộc còn đang ngẩn người.
Mục Mộc càng muốn, y lại càng không muốn để hắn như ý.
Mục Mộc càng không muốn, y lại càng muốn ép.
Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, ăn một viên bánh nếp nếp, bắt đầu tính xem gần đây có những dịp giao du nào.
Mục Mộc hắt hơi một cái, sau khi định thần lại nhìn Tần Dục Thành vẫn đang vùi đầu ăn đồ ăn của mình, thế là cũng bắt đầu ăn.
Cậu cắn hai miếng, đột nhiên nói “Ah”.
Tần Dục Thành ngẩng đầu.
Mục Mộc khẽ ‘Shh’ một tiếng, “Tần Dục Thành … Hôm nay đừng lái xe.”
Tần Dục Thành đột nhiên phản ứng lại, liếc nhìn trứng gà nấu rượu ngọt, sau đó nhìn về phía Mục Mộc, nhất thời không rõ người này là cố ý hay vô ý.
Mục Mộc lương tâm cắn rứt: “Thực xin lỗi.”
Đây thực sự không phải là cố ý, chỉ là thấy nguyên liệu tiện tay làm!
Tần Dục Thành vô cảm nhìn cậu, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống hết chỗ trứng gà nấu rượu ngọt còn lại, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Tấm lưng kia, thoạt nhìn có chút tức giận.
Mục Mộc: “…”
Nhất định là tức giận rồi.
Lao ra ngoài mà không thèm rửa bát kìa.
Mục Mộc nhìn Tần Dục Thành vào thang máy, thuận tay gãi gãi đầu, cuối cùng ủ rũ đứng dậy rửa xoong nồi, cầu mong Tần Dục Thành không thù dai.
Mục Mộc thở dài lau khô tay, than thở bắt đầu ngày học tập.
Kế hoạch ban đầu của cậu là tạo một tài khoản video trước, xem liệu có thể tự đóng gói và quảng cáo không, sau đó mới mở cửa hàng, hoặc tham gia nhóm của người khác.
Trong công việc thủ công, cậu thành thạo nhất trong việc làm quần áo thu nhỏ, nói chung là quần áo trẻ em, tức là may quần áo cho đồ chơi. Đồ chơi bao quát nhưng không giới hạn như con rối, búp bê, BJD, v.v.
* Chú thích
BJD là viết tắt của cụm từ tiếng anh Ball Jointed Doll. … Búp bê Khớp Cầu được sản xuất đa phần ở ba nước Châu Á, bao gồm Nhật, Hàn và Trung quốc. Hầu hết búp bê BJD đều được làm từ nhựa urethane resin, tuy nhiên cũng có vài nghệ sĩ tự chế bằng porcelain (sứ) hoặc đất sét cellulose.
Nghề này có thể coi là một biến thể của người thợ may mà cậu học được từ mẹ, là lối thoát của Mục Mộc sau khi những bộ quần áo làm bằng tay có hình dáng bình thường dần bị thay thế bởi làn sóng công nghiệp hóa.
Mục Mộc đã kiểm tra trong hai ngày qua, sinh thái của nghề này không khác nhiều so với thế giới ban đầu của cậu.
Đã đến lúc có thể kiếm cơm ăn rồi.
Mục Mộc mừng rỡ, chuẩn bị tiếp tục phân tích tóm tắt thì trên WeChat – từ trước tới nay không có tin nhắn gì, đột nhiên xuất hiện một thông báo, có tin nhắn mới.
[Anh Trần]: Cưng à, lâu rồi cưng không đến, chiều nay có hẹn không?
Mục Mộc:? ? ?
Thân thể Mục Mộc chấn động!
Đầu óc Mục Mộc ầm ầm tia lửa chớp động, có tiếng leng keng cuồng vang.
[Anh Trần]: Cưng quên mình rồi à? / oan ức
Mục Mộc:! ! !
Trời ơi! !
Cái này là cái gì? ! Cái này là cái gì! ?
Cặp sừng của Tần Dục Thành phải không, họ Trần? !
Cậu rõ ràng đã đọc lịch sử trò chuyện trên điện thoại này, không có đối tượng kí©h thí©ɧ như vậy!
Có lẽ trước đây cậu đã bỏ lỡ điều gì đó khi đọc WeChat sao?
Ah, nói như vậy, khó, đây có phải là cái đó?
Là cái đó!
Đó … cặp sừng của Tần Dục Thành!
Mục Mộc vỗ đùi, cứ gọi là tuyệt cú mèo!
Mục Mộc hào hứng mở WeChat, vuốt lên một cái, ngay lập tức ỉu xìu.
Ầy, thẩm mỹ viện.
Xì.
Vô vị!
Mục Mộc ngã trở lại sô pha, đờ đẫn vô vị.
Cậu đọc lại nhật ký trò chuyện, phát hiện nguyên chủ duy trì một tuần đi hai lần từ nửa năm trước, nhưng tuần này bởi vì cậu đến nên vẫn chưa tới.
Mục Mộc đưa tay sờ sờ mặt.
Phụ nữ đẹp có phải thường xuyên đến thẩm mỹ viện không?
Mục Mộc, người chưa bao giờ bước vào một khu vực bí ẩn như vậy, do dự.
Nguyên chủ vẫn luôn luôn đi … cậu đi thì có sao?
Mục Mộc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên trở về quá khứ tốt đẹp.
[Anh Trần]: Được rồi, 3:30 chiều nay có ổn không?
[Mộc]: Vâng.
[Anh Trần]: / rose
Mục Mộc nhìn chằm chằm cửa sổ trò chuyện một hồi, mới chợt nhận ra mình vẫn chưa biết địa chỉ của thẩm mỹ viện.
Mục Mộc:!
Mục Mộc đã nhấp vào hồ sơ của anh Trần, ngay khi mở nó ra liền thấy tên của tài khoản WeChat là– A. Á Mễ làm đẹp dưỡng sinh Club @ Cửa Hàng Kim Ngô.
Được rồi, địa chỉ ở đó.
Trần này phải là một người đẹp …?
Đối với phương diện điểm mù này, Mục Mộc tìm kiếm địa chỉ quán, thở dài một hơi.
Dành cả buổi sáng để học, sau khi ăn trưa, liền bắt đầu lăn tăn về hình tượng đi chơi.
Hình tượng bên ngoài thường ngày của nguyên chủ phần lớn là lấy quần áo trong phòng quần áo …
Mục Mộc trực tiếp trưng khuôn mặt thống khổ.
Cậu nhìn chiếc áo phông và quần jean mua trước đó mà rơm rớm nước mắt.
Má nó.
Khi nào mới có thể ly hôn!
Mục Mộc sửa lại tóc, mặc một chiếc váy vải tuyn màu xanh bạc hà, rất quen thuộc với việc lựa chọn phụ kiện, túi đựng và giày, bước lên xăng-đan mây tre đứng ở huyền quan, chìm trong suy nghĩ.
Gay rồi.
Có vẻ như cậu sắp hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật giả gái rồi.
Đây mới là ngày thứ ba, nếu điều này tiếp tục sẽ không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?
Mục Mộc bước vào thang máy, nhìn em gái xinh đẹp phản chiếu tứ phía trong gương, có chút sợ sệt nhéo chân mình.
Anh em tốt, đừng lo lắng, tui sẽ không bỏ rơi cậu trở thành em gái đâu!
Mục Mộc nắm chặt tay, động viên tiểu Mục Mộc.
Tiểu Mục Mộc có thể nghĩ người này bị khùng rồi, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Cửa thang máy ở tầng năm mở ra.
Mục Mộc sửng sốt, nhìn thoáng qua, thấy cái đầu màu đỏ cam và huyền quan trên tầng năm.
Khác hẳn với việc đi thang máy trực tiếp ở tầng trên cùng nơi Mục Mộc ở, có lẽ vì các tầng dưới luôn có khả năng người dân đi qua tầng trên, do đó, từ hành lang tầng 5 đi vào phòng khách cũng có một cửa đi vào.
Lúc này cửa ra vào đã mở toang, lộ ra dòng người tấp nập bên trong.
Liễu Cao Minh đứng ở cửa thang máy, giữ chặt cửa thang máy, chào hỏi Mục Mộc: “Buổi chiều tốt lành!”
“Uh … chào buổi chiều?”
Mục Mộc bối rối nhìn hắn, sau đó lui hai bước nhường chỗ cho Liễu Cao Minh.
Thực tế, không gian trong thang máy đủ rộng, dù cậu không nhường cũng đủ để Liễu Cao Minh đi vào, nhưng Mục Mộc vẫn lùi về phía sau một chút.
Liễu Cao Minh thấy động tác lùi lại của Mục Mộc thì hơi nhói trong lòng một chút.
Ầy.
Cậu ta nhìn thấy thang máy đi lên tầng sáu nên đặc biệt đợi ở đây!
Liễu Cao Minh vững vàng chống đỡ cửa thang máy, chỉ muốn nói vài câu với cô gái xinh đẹp: “Hôm nay tôi chính thức dọn đến!”
“?” Mục Mộc sửng sốt, “Dọn đến?”
“Đúng, đúng.” Liễu Cao Minh vẫy đuôi gật đầu, “Từ nay về sau chúng ta thật sự là hàng xóm của nhau rồi!”
? ? ?
Thực sự đã mua nó? ?
Thực sự chuyển đến? ?
Không phải?
Vậy thì Tần Dục Thành … không phải bán nhà sao?
Đầu Mục Mộc ong ong.
Liễu Cao Minh lẩm bẩm: “Tôi nên gọi em thế nào đây?”
Gọi bố.
A Trạch bản năng thầm nghĩ, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy Liễu Cao Minh hỏi lại: “Tôi có thể thêm em vào WeChat được không?”
“…?” Mục Mộc sững sờ, cậu do dự một chút, “Anh định làm gì?
Tất nhiên là muốn trò chuyện với một cô gái xinh đẹp rồi!
Vẻ mặt của Liễu Cao Minh trầm xuống trong giây lát khi nghĩ đến nhóm đầu trọc mà hắn phải đối mặt với công ty của mình hàng ngày.
Cậu ta chỉ thích chơi và làm việc với những anh giai chị gái đẹp thôi!
Nhan cẩu thì có gì sai!
Tất nhiên Liễu Cao Minh cũng biết những điều đó không thể được nói ra trực tiếp được: “Tôi vừa thấy trên sân thượng nhà em trồng rất nhiều cây xanh được, muốn học hỏi từ em.”
“Vậy à, có thể.” Mục Mộc lấy điện thoại ra.
Liễu Cao Minh cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nói: “Lát tôi đi mua chậu hoa cùng hạt giống, có lẽ phiền em tới nhà giúp tôi xem.”
“?”
Cái gì?
Bàn tay mở khóa điện thoại của Mục Mộc dừng lại, ngước mắt lên nhìn Liễu Cao Minh, một loạt những video kỳ lạ như , , hiện lên trong đầu cậu.
Mục Mộc trầm mặc chốc lát, nhắc nhở: “Anh … biết tôi kết hôn rồi, đúng không?”
Liễu Cao Minh gật đầu: “Biết á, có chuyện gì sao?”
Mục Mộc:?
Biết? Biết mà còn làm vậy?
“Thực ra, tôi, uh, chồng tôi giỏi hơn tôi nhiều.” Mục Mộc bắt đầu chối từ, dời Tần Dục Thành ra cố gắng làm người anh em này biết khó mà lui, “Nếu không chờ anh ấy về, anh thêm ảnh?”
Liễu Cao Minh nhớ tới ngày hôm qua gặp Tần Dục Thành, lại gật đầu: “Được, được, tôi thêm!”
Cặp đôi lầu trên trông rất đẹp đôi!
Ai mà không thích những người có vẻ ngoài đẹp nhỉ!
Liễu Cao Minh vui mừng xoa tay.
Mục Mộc:? ? ?
Thực ra, chay mặn đều có thể dùng à? !
Chuyện này……
Mục Mộc khϊếp sợ nhìn Liễu Cao Minh.
Mặc dù mọi người có thể tự do giải sầu, mà… tui vẫn khuyên cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Mộc: Thất sách!
Gọi LCM là anh vì MM đang diễn, sau này sẽ gọi cậu khi cả hai thân thiết hơn, còn nội tâm MM thì khi nào cũng coi LCM là một con cún đần nên auto gọi cậu.