CHƯƠNG 9

Cuối cùng vẫn trao đổi WeChat.

Mục Mộc nhìn đến Liễu Cao Minh đang cười vẫy tay với mình, cả người có chút sững sờ.

Khi cửa thang máy đóng lại, Mục Mộc nhớ đến lần hợp tác đầu tiên của Tần Dục Thành và Liễu Cao Minh.

——Oh, không hợp tác nhiều như vậy, coi như là Liễu Cao Minh đơn phương đưa tiền.

Quy trình cụ thể là: trong quá trình giao dịch mua bán nhà, Tần Dục Thành đã trao đổi vài lời với Liễu Cao Minh, Liễu Cao Minh hỏi thăm về ngành công việc của Tần Dục Thành một chút, Tần Dục Thành trả lời, sau đó hỏi ngược lại về công việc của Liễu Cao Minh.

Sau khi biết Liễu Cao Minh làm việc trong tập đoàn Liễu Khinh, liên tưởng một chút đến họ của Liễu Cao Minh , Tần Dục Thành trở nên tích cực hơn.

Trọng sinh về lại biết định hướng phát triển chung trong tương lai không thể thiếu thị trường trí tuệ nhân tạo, liền hữu ý vô ý đề cập đến ý tưởng về một tiểu khu thông minh AI.

Không phải là mã quét khuôn mặt đã phổ biến, nhấn mật khẩu vân tay, mà là quản lý không người tự động.

Vào thời điểm đó, Liễu Cao Minh đã quan tâm và trao đổi thông tin liên lạc với Tần Dục Thành, trong vòng một tháng mang theo khoản đầu tư quay trở lại.

Mục Mộc xem thời điểm, thực sự không cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Một phần sảng văn, nhân vật chính đưa ra ý tưởng, sau đó sẽ có người mang gối đến ngay khi anh ta buồn ngủ, điều này không phải là bình thường sao?

Một đứa đàn em mà có tư cách, sẽ không nên trở thành một công cụ người như vậy!

Nhưng sảng văn không chú ý đến các chi tiết logic, phản ánh thực tế …

Mục Mộc nhìn Liễu Cao Minh, người mới được thêm vào WeChat, thần sắc vi diệu.

Tuy nói không thể vơ đũa cả nắm với người kỳ cục, nhưng …

Thôi kệ đi.

Mục Mộc tự cho mình là một A Trạch hiểu biết rộng rãi, sẽ không bao giờ kỳ thị người kỳ cục!

Mục Mộc mở hướng dẫn, còn nhiều thời gian, cậu thuận theo hướng dẫn đường tìm thấy ga tàu điện ngầm.

Mục Mộc muốn biết thêm về thói quen sinh hoạt và chi tiết nhỏ của nguyên chủ, xem liệu cậu có thể tìm cách trở về tự do hay không.

—— phải tìm một người có chút quen thuộc với nguyên chủ nhưng cũng không quá quen lắm, như vậy đối phương vừa có hiểu biết nhất định về nguyên chủ, cũng cho phép cậu đặt bất kỳ câu hỏi nào mà không bị cản trở.

Mục Mộc bùm bùm đánh bàn tính nhỏ, thừa dịp ở trên đường, bắt đầu tìm tòi các mục liên quan đến thẩm mỹ viện.

Khi đến ga tàu điện ngầm, Mục Mộc đã quen thuộc với , , , v.v.

Trong những bài viết này, không có ngoại lệ, đều đề cập rằng những chuyên viên làm đẹp này đặc biệt giỏi trong việc tán gẫu, họ đặc biệt giỏi chào hàng!

Chào hàng cũng không thành vấn đề, dù sao cậu cũng không có tiền!

Nhưng đặc biệt giỏi tán gẫu thì hay à nha!

Nhìn vào anh Trần đã liên lạc với cậu kia, phong cách trò chuyện WeChat cũng rất sống động, chắc chắn có thể cho biết rất nhiều tin tức!

Phế vật giao tiếp tràn đầy năng lượng.

Được! Quân tinh nhuệ, lương thực đầy đủ!

Còn kém ra chiến trường cùng chuyên viên làm đẹp đấu trí đấu dũng thôi!

Mục Mộc hung hăng đến địa chỉ theo hướng dẫn, sau đó liền đình trệ đứng ở ven đường nhìn cửa nhà người ta, suýt chút nữa không dám đi vào.

Dù cho cậu chưa bao giờ đến thẩm mỹ viện, thì ít nhiều gì cậu cũng biết rằng các thẩm mỹ viện nhìn chung không giống như thế này.

Bãi cát trắng bên bờ biển bị hàng rào tre màu vàng bao quanh một cách bất quy tắc, những cây dây leo không rõ tên nở rộ giữa các hàng rào, cho phép mọi người mơ hồ nhìn thấy khu vườn thiền bên trong.

Một hàng gỗ hình tam giác treo ở một góc của bức tường hoa, trên đó có khắc dòng chữ “Á Mễ”.

Men theo bức tường hoa đi vòng qua hai khúc cua, băng qua con đường lát đá đen, qua cổng rào tre mới xem như chính thức đến tiền sảnh.

Tiền sảnh hướng ra đại dương đầy sóng gió, có thể mơ hồ nhìn thấy nhiều hành lang bằng gỗ dẫn ra các hướng khác nhau.

Mục Mộc khựng lại, bắt đầu hoảng sợ.

Mé nó, nói đây là khu nghỉ dưỡng cũng khối người tin.

Mục Mộc cảm thấy có chút khó thở.

Trận chiến kiểu này, A Trạch quả thực chưa từng trải qua.

Tùng tùng tùng tùng, đánh trống lui quân.

Mục Mộc vừa quay đầu chuẩn bị chạy đi, chị gái ngồi ở quầy lễ tân đã cười đi tới.

“Chào ngài, xin hỏi có hẹn trước không?”

Mục Mộc: “…”

Mục Mộc khó khăn nói: “Có.”

Chị gái quầy lễ tân giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Được rồi, ngài hẹn với chuyên viên nào?”

“Trần …” Mục Mộc nhìn khuôn mặt chị gái ngồi ở quầy lễ tân, do dự, “… Anh Trần?”

Chị gái quầy lễ tân đột nhiên nói: “A, ngài là cô Mục Mộc đúng không?”

Mục Mộc thận trọng: “Đúng thế.”

“Anh Trần đã đợi cô rồi, mời ngài đi cùng tôi.”

Mục Mộc hoảng sợ tưởng tượng, nghiêm mặt đi theo chị gái lễ tân, quẹo qua hành lang uốn khúc, đi tới đích.

“Anh Trần.” Nhân viên lễ tân chào hỏi, quay đầu cười với Mục Mộc, “Cô Mục, chúc cô có một trải nghiệm vui vẻ.”

Mục Mộc thận trọng gật đầu: “Cám ơn.”

Cậu nhìn chị gái quầy lễ tân rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng tòa nhà vừa đi tới.

Ở cửa có một người đàn ông đang đợi, mái tóc hơi xoăn được cắt tỉa tỉ mỉ, khuôn mặt sắc sảo, mang một đôi mắt gọng vàng, khi nhìn thấy Mục Mộc thì mặt vô cảm gật đầu với cậu.

Mục Mộc khó có thể tưởng tượng được một … ờ, một người nghiêm túc như vậy, lại gửi cho cậu WeChat bằng giọng điệu đó.

Có thể là sự tương phản dễ thương chăng?

Mục Mộc mê hoặc, nhấc chân đi tới.

Khi đến gần, cậu nhân cơ hội liếc nhìn huy hiệu của đối phương được ghim trên chiếc áo khoác trắng.

Anh Trần tên là Trần Lê.

Anh vươn tay với Mục Mộc, lạnh giọng nói: “Đưa túi đây cho tôi.”

Mục Mộc do dự một chút, liền đưa túi đi qua.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Phong cách của anh Trần này hơi khác so với những gì cậu tưởng tượng.

“Hôm nay vẫn như cũ sao?” Trần Lê cất giọng điệu kinh doanh.

Mục Mộc: “……?”

Mục Mộc mắc kẹt.

Gay rồi, như cũ là như nào!

Tui làm sao biết nguyên chủ làm những dịch vụ nào!

Club làm đẹp này dường như không phải là một nhân vật bình thường, chắc chắn không chỉ có các dịch vụ làm đẹp.

Độ khó đột ngột trở nên cao hơn.

Mục Mộc cảm thấy rất cứng ngắc.

Trần Lê không nhận được câu trả lời, sắc mặt không tốt nhìn lại Mục Mộc, cau mày, không tiếp tục hỏi, đưa Mục Mộc vào phòng đơn.

Phòng đơn này rộng rãi đến mức gần như có thể được sử dụng như một phòng khách sạn, thậm chí còn có phòng tắm riêng và cửa sổ nhìn ra biển từ mái hiên.

Giờ đây, quang cảnh biển bị tấm rèm cửa sổ và một tấm bình phong điêu khắc chạm trổ hoa văn rời thành nhiều mảnh, ngay cả ánh sáng cũng mơ mơ hồ hồ, khiến ánh sáng vàng ấm áp trong phòng trở nên có đất dụng võ.

Những que hương bên cạnh bốc lên những làn khói trắng xóa, tỏa ra hương thơm dịu dàng ngọt ngào.

Môi trường rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức hầu như chỉ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của sóng biển, sự chuyển động của vị Trần Lê kia.

Da đầu Mục Mộc cứng đờ hai giây, sau đó da đầu như muốn nổ tung.

Khoan đã, thẩm mỹ viện có phải là một môi trường như vậy không?

…… Đây thực sự là một club sắc đẹp chính quy, phải không? Không phải nơi có menu ẩn nhỉ? ?

Mục Mộc đứng ở giữa phòng, nghi ngờ không thôi, không chỉ có không dám ngồi xuống, mà còn hướng cửa dời hai bước.

Cậu cẩn thận quan sát một vòng.

Giường không phải là giường khách sạn, trông giống như một người …

“Nước mật ong.” Trần Lê đưa một cốc nước.

Mục Mộc cầm lấy cốc, nhưng không dám uống.

Loại không gian chật hẹp và bí mật này lại còn ở cùng phòng với một người khác giới (ngoài mặt), bất kể nhìn thế nào cũng thấy bất an!

Không đúng, người anh em.

Nơi này cũng rất không đúng, nhìn thế nào cũng không thích hợp!

A Trạch cảm thấy hơi sợ hãi.

Chạy trốn thì sao.

Trên đời không có gì khó, chỉ cần sẵn sàng từ bỏ!

Mục Mộc lại đánh trống lui quân tùng tùng tùng tùng.

Trần Lê nhìn Mục Mộc bưng chén nước không nói lời nào, đẩy kính, vỗ trên giường: “Vẫn như trước, lên đây đi.”

Mục Mộc cầm chặt cốc giấy.

“Hay là chăm sóc da mặt trước, rồi đến tay, tóc và chân, được không?”

Mục Mộc: Σ? !

Hả?

Nghe có vẻ an toàn?

Mục Mộc thận trọng: “Như cũ?”

“Ừ, như cũ.”

Mục Mộc hít sâu một hơi.

Đáng ghét, đến cũng đến rồi!

Mục Mộc nghiến răng, nằm vật ra giường.

“Xem ra hôm nay cô rất mệt.” Mục Mộc nghe người nọ nói, kèm theo tiếng sóng nước nhẹ, có chút lãnh đạm, không có cảm xúc, như là đi theo quy trình, “Xảy ra chuyện gì à?

Mục Mộc mở mắt ra nhìn Trần Lê, người đang chuẩn bị thứ gì đó, sau một lúc suy nghĩ, cậu sử dụng kỹ thuật nói toàn năng — trả lời câu hỏi bằng câu hỏi.

Mục Mộc mím môi, cố tỏ ra thống khổ hỏi: “Anh cho rằng tôi là người như thế nào?”

“…” Đối phương lộ ra vẻ bị nghẹn ngào.

Mục Mộc: “……?”

Đệt, tại sao lại có biểu hiện này?

Người anh em, anh không đúng à nha, anh thấy một mỹ nữ oan ức mà không an ủi à? !

“…” Trần Lê đẩy kính, không tình nguyên đọc diễn cảm, “Cô là người tốt.”

Mục Mộc: “…”

Mục Mộc bắt đầu nghi ngờ rằng những bài viết trên mạng là lừa đảo.

Cậu tàn nhẫn đâm thủng: “Qua loa.”

Trong môi trường yên tĩnh này, giọng nói của cậu rất nhỏ, trầm và mềm, hoàn toàn không nghe ra ý chỉ trích, thay vào đó lại như mang theo vài tia oán giận làm nũng.

Trần Lê hít sâu một hơi nhắc nhở: “Nhắm mắt lại.”

Mục Mộc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm lạnh lùng của đối phương: “Tôi thấy cô là người rất tự do.”

Mục Mộc: “Cái gì?”

“Chính là làm việc tự do.”

Mục Mộc không thấy được vẻ mặt của đối phương, chỉ cảm thấy trên mặt bị nước ấm nhẹ nhàng lau, “Lần trước nghe nói cô chuẩn bị kết hôn, tôi rất kinh ngạc.”

Mục Mộc có ý đáp một tiếng, mong đối phương nói nhiều hơn.

“Cho nên, cô thật sự kết hôn rồi?”

Mục Mộc: “Ừm.”

Trần Lê không tình cảm mà “Ồ” một câu, sau đó dừng lại.

? ? ?

Ơ này? ?

Cái này này này? ?

Mục Mộc choáng váng.

Cái này khác với những gì được nói trên Internet!

Có thể tán gẫu đâu? Tại sao ngài không lải nhải nữa?

Mục Mộc cuống lên.

Cậu là phế vật giao tiếp, xưa nay đều là bị người khác đâm một chút thì nhảy nhót một chút, ngay cả trong cửa hàng Taobao, chính khách hàng là người đặt câu hỏi trước và cậu có trách nhiệm trả lời câu hỏi đó.

Mục Mộc cảm thấy lo lắng, cậu nắm lấy tấm chăn phủ trên người mình, đầu ngón tay siết chặt nó, như thể bằng cách này cậu có thể đào ra được điều gì đó từ trải nghiệm giao tiếp đáng thương của mình.

Cậu không thể hỏi trực tiếp người ta, “Anh có biết sở thích của tôi không” hoặc “Anh biết gì về vòng bạn bè của tôi không?”, phải không? !

Trần Lê nghe thấy âm thanh cọ xát yếu ớt, ngước mắt lên quét đầu ngón tay của Mục Mộc đang vò chăn, không mất bao lâu, tiếng cọ xát của ‘sột soạt ’ cũng từ từ chậm lại, cuối cùng biến mất.

Mục Mộc thϊếp đi.

Cậu dậy sớm mấy ngày, cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ của giường chiếu.

Trần Lê sững tay, đỡ kính rồi tiếp tục từng bước một.

Khi Mục Mộc tỉnh lại, không biết đầu đã được gội sạch từ lúc nào, ngay cả việc chăm sóc tay cũng đã kết thúc.

Mục Mộc: “… ?”

? ? ?

Tôi hay anh ấy …

Đến đây để ngủ, phải không? !

Mục Mộc sắp bị chính mình chọc tức chết.

Trần Lê đang xoa tay Mục Mộc, thực hiện các bài massage cho cậu.

Anh rõ ràng cảm thấy được tay của Mục Mộc trở nên thô ráp hơn, nhiều hơn trước kia mấy vết sẹo nhỏ.

Vết sẹo không sâu nhưng sờ vào rất rõ.

Trần Lê đẩy kính: “Còn chưa kịp đi mua nhẫn sao?”

Mục Mộc sững sờ, theo bản năng đáp: “Mua rồi, không mang.”

“Không mang?”

“Ừm.”

Trần Lê hình như khịt mũi hừ lạnh rồi ngừng nói.

Mục Mộc nhìn chuyên viên làm đẹp vô cảm này, hậu tri hậu giác phát hiện vị họ Trần này có vẻ không thích cậu.

Mục Mộc thầm nghĩ hôm nay là lần đầu tiên cậu tới, nghĩ như thế nào thì cũng không phải cậu, chỉ còn lại có nguyên chủ.

Mục Mộc nhìn chằm chằm Trần Lê một lúc, đột nhiên nói: “Anh Trần trông rất khác so với trên WeChat.”

Trần Lê không nhìn lên: “Đó là khuôn mẫu trả lời khách sáo của công ty.”

Mục Mộc: “.”

Chắc chắn, người anh em này thực sự không thích nguyên chủ.

Đáng ghét, rất muốn biết nguyên chủ đã tạo cái nghiệt gì!

Mục Mộc cẩn thận liếc nhìn Trần Lê vài lần, trong lòng châm chước một phen, cuối cùng im lặng ngậm miệng, lựa chọn không đi khiến người khác ngột ngạt nữa.

“Xin chờ một chút.” Trần Lê xoa tay xong lại thổi phồng tóc cho Mục Mộc, quay đầu đi vào phòng tạp vụ bên cạnh chuẩn bị chăm sóc chân.

Mục Mộc ngồi dậy nhìn tay mình, sờ mềm nhũn hơn nhiều lần.

Sau đó, cậu cầm chiếc gương bên cạnh lên, dù cho dưới ánh sáng dìu dịu trong phòng, cũng rõ ràng thấy cả khuôn mặt trong gương đã chuyển sang màu trắng.

Mục Mộc nghĩ đến tầng tầng lớp lớp tinh chất nước sữa trên mặt mình lúc trước, cảm thấy nghi hoặc.

Chẳng nhẽ trắng bệch như vậy vì mặt ngâm nước sao?

Mục Mộc suy nghĩ một chút, đề cao tư duy khoa học, nghiêm cẩn suy nghĩ, đặt gương xuống, giơ tay lên xoa mạnh mặt.

Khi Trần Lê quay lại, nhìn thấy Mục Mộc đang xoa mặt mình như cục bột, đứng hình mất 5s.

Mục Mộc không phát hiện anh, liền cầm gương lên xem lại.

Trải qua thí nghiệm khoa học nghiêm cẩn, việc da trắng đột ngột không phải do ngâm nước mà ra, mà vì không chà ra da chết nên khả năng cao là không phải ngâm.

Mục Mộc cầm gương nhìn trái nhìn phải.

Dưới ánh đèn ấm áp nhẹ nhàng, mái tóc xõa hai bên má đổ bóng, khiến khuôn mặt vốn dĩ nhỏ nhắn của cậu trông càng trở nên tinh tế hơn.

Mục Mộc vén tóc, rũ tóc mái, nhìn em gái xinh đẹp trong gương không khỏi nở nụ cười sung sướиɠ.

Ôi chao.

Đẹp gái!

Trần Lê: “…”

Trần Lê giơ tay gõ cửa một cái.

Mục Mộc giật mình, nhanh chóng đặt gương xuống, quay đầu nhìn Trần Lê.

Trần Lê giả vờ như không nhìn thấy gì, bước vào với cái xô và túi thuốc, giữ đôi chân lủng lẳng của Mục Mộc trên thành giường.

Mục Mộc hôm nay hơi lạ.

Trong ấn tượng của Trần Lê, Mục Mộc thực sự không phải là một khách hàng tốt—— cô thậm chí không thể gọi là một người tốt.

Rõ ràng rất dịu dàng hòa nhã, ăn nói nhỏ nhẹ, trông có vẻ hiền lành, nhân hậu nhưng thực chất cô ấy lại tự cao tự đại, thích bới móc khắp nơi.

Đặc biệt là huân tố bất kỵ, không quan tâm đối phương đã lập gia đình chưa, một khi đã coi trọng sẽ trực tiếp ra tay.

Trước đây anh nói rằng Mục Mộc làm việc tự do, chỉ là anh đã diễn đạt một cách hoa mỹ rằng điểm mấu chốt về đạo đức của Mục Mộc là khá thấp thôi.

Bản thân Trần Lê cũng rất kém may mắn, anh là một trong những người mà Mục Mộc coi trọng, bị dây dưa không ít.

Nhưng ngày hôm nay đã thực sự khác.

Không nói lời nào ngoắc ngoắc quấn quấn lấy anh, cũng không có ý định quấy rối anh, hơn nữa lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn … đáng yêu làm sao?

Có phải vì đã kết hôn chăng?

Hay vì ngày hôm nay gặp chuyện gì?

Hay đã học được chiêu trò mới rồi?

Trần Lê suy đoán, động tác trên tay rất nhanh và gọn.

Mục Mộc nhận ra rằng mình không nhận được sự yêu thích từ anh Trần này nên ngừng nói, căn phòng im lặng cho đến khi chuông báo thức trong tay của Mục Mộc vang lên.

Mục Mộc liếc nhìn đồng hồ báo thức, thấy có nhắc nhở nấu cơm lúc 6:30 chiều.

Mục Mộc liếc nhìn Trần Lê hỏi: “Còn bao lâu?”

“Nửa tiếng.”

Mục Mộc: “… A.”

Mục Mộc khẽ ‘A’ một tiếng, suy nghĩ một chút liền mở cửa sổ WeChat với Tần Dục Thành.

Lịch sử trò chuyện cố định giữa nguyên chủ và Tần Dục Thành, Mục Mộc, không nhìn lại lần thứ hai. Dù sao, lịch sử trò chuyện giữa “Mục Mộc” và Tần Dục Thành đã ngừng kể từ ngày họ nhận được giấy đăng ký kết hôn.

Không ai để ý đến ai cả.

Hôm qua Tần Dục Thành không ăn cơm tối cũng không nói cho Mục Mộc một tiếng.

Nhưng là một cô gái ôn nhu thiện lương…

Mục Mộc vô cảm gõ báo tin hôm nay về nhà nấu cơm muộn.

Tần Dục Thành vừa đi xuống lầu công ty:?

[Anh Tần]: Ở đâu?

[Mộc]: Thẩm mỹ viện, sẽ mất nửa giờ nữa.

Thẩm mỹ viện?

Tần Dục Thành biết thẩm mỹ viện mà Mục Mộc thường đến là ở đâu, mấy lần y đưa Mục Mộc đến, nhưng lúc nào vừa tới cửa liền vội vàng rời đi, thậm chí còn chưa từng lọi mặt một lần.

Tần Dục Thành nghĩ đến đây, xóa đi chữ “Được” đang tiện tay đánh ra, nheo mắt lại.

[Anh Tần]: Tôi đi đón cô.

[Anh Tần]: Cô có lái xe không?

Mục Mộc nhìn hai tin nhắn này, toàn thân khó hiểu.

Tần Dục Thành không phải cá mập hắc ám, y cũng không tệ nhưng làm sao có thể tốt như vậy!

Có trá!

Mục Mộc ngay lập tức lên 120.000 phần cảnh giác.

[Mộc]: Không cần, tôi tự trở về được.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, Tần Dục Thành hừ mũi nhắn lại.

[Anh Tần]: Có lái xe không?

Mục Mộc: “…”

[Mộc]: Không.

Tần Dục Thành không trả lời lại, chặn một chiếc taxi, đi thẳng tới chỗ Á Mễ.

Mục Mộc cầm điện thoại, có chút chột dạ nói nhỏ: “Anh nhanh lên được không?”

Đùa à, hoàn cảnh nơi này thật ám muội, nếu để Tần Dục Thành bước vào mà thấy…

Mục Mộc nhớ tới vẻ mặt “Nhóc con cậu cắm sừng tôi” của Tần Dục Thành khi gặp Liễu Cao Minh trước đây, liền che mặt thống khổ.

Cậu hợp lý hoài nghi bây giờ Tần Dục Thành gặp ai cũng thấy toàn sừng.

Trần Lê nhướng mắt: “Có việc gấp?”

“Cũng không phải.” Mục Mộc khô khan nói, “Ch… chồng tôi sắp tới đón tôi, tôi không muốn để ảnh đợi lâu.”

“Ồ, xong om rồi.” Trần Lê vô cảm đọc to, “Cậu Dịch nghe nói chiều nay cô đến, cũng nói cậu ấy sẽ đến, cậu ấy thường hẹn lúc bảy giờ, đã quen đến sớm hơn nửa giờ, chắc cũng sắp tới rồi. “

“?” Sắc mặt Mục Mộc ngây dại, “Hả?”

“Cậu Dịch.” Trần Lê nhắc nhở, “Dịch An Ninh.”

Mục Mộc choáng váng.

Mục Mộc trợn tròn mắt.

Mục Mộc suýt chút nữa ngã nhào tại chỗ.

… Cái lùm mía!

Má nó!

Vâng, là một cặp sừng!

Là một cặp sừng chính hiệu!

Mục Mộc sợ tới mức vấp ngã, không nói được lời nào: “Dịch, Dịch An Ninh, anh ta, anh ta … đến …?”

“Ừm, lần trước cô nói, ‘Nếu có duyên gặp lại thì đi uống một tách cà phê.’ Cậu ấy rất vừa ý cô.”

Mục Mộc như bị sét đánh: “Ở…”

Trần Lê nhướng mi: “Cậu ấy có tình, cô thì có ý, tôi làm mối, cô không vui sao?”

…… Tui có thể cảm ơn anh.

Mục Mộc thở mong manh: “Tôi … anh ta…”

Đừng! Không!

Mục Mộc lập tức chống lên xương sườn, thu chân lại: “Đừng ấn, đừng ấn!”

Hai bàn tay Trần Lê trống trơn.

Mục Mộc vội vàng lau khô chân, đi giày vào: “Tôi đi ngay bây giờ, phiền anh nói cho anh Dịch là tôi không có ý gì với anh ta cả!”

Cậu nói xong liền cầm túi xách và điện thoại di động lên, quay đầu rời đi.

Đùa gì vậy?

Hiện tại còn không rời đi, chờ bị Tần Dục Thành gϊếŧ chết tại chỗ à?

Đồng chí, phía trước có địa ngục đó!

Tác giả có điều muốn nói:

Trần Lê: Tôi, hỗ trợ, gắp lửa bỏ tay người

Mục Mộc: Tui sẽ tiễn anh lên thiên đường trước, sau đó sẽ tự mình siêu độ.

Tưởng đâu đăng 6 chương cũng nhanh nhưng chèn code lâu thí bà :(((