Chương 7

Sau khi ăn xong, Tần Dục Thành chủ động cất bát đũa.

Mục Mộc bưng bát còn móng giò, nhìn Tần Dục Thành tiến vào phòng bếp.

Đầu bếp không rửa bát, sự phân công lao động này khá hợp lý.

Mục Mộc nghĩ nghĩ, rồi từ trong tủ lạnh lấy ra bao tay dùng một lần, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành tập trung rửa bát.

Mục Mộc như tên trộm đeo găng tay vào, ngồi lại bàn, cắn một miếng móng giò , liếc mắt nhìn Tần Dục Thành, liếc mắt nhìn Tần Dục Thành, rồi lại cắn miếng móng giò, chỉ mong việc mình gặm móng giò không bại lộ trước mắt Tần Dục Thành.

Cũng may Tần Dục Thành không có nhìn lại.

Mục Mộc nhanh chóng xực xong móng giò trong tay, ném xương xẩu đi rồi trốn vào trong phòng.

Mùa hè hay ra mồ hôi.

Mục Mộc cầm điện thoại ra đi vào phòng tắm, bấm vào APP âm nhạc, phát theo danh sách bài hát mà nguyên chủ lưu xong, đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, bắt đầu tắm rửa gội đầu.

Âm nhạc cũng là một cách để làm quen với đối phương, càng biết nhiều chi tiết thì càng ít bị lộ, có thể tự lo cho cuộc sống và sự an toàn của bản thân về mọi mặt.

Mục Mộc mới vừa cởϊ áσ phông, đã bị giọng gằn nổ vang trong điện thoại làm cho kinh ngạc.

* Chú thích

*黑嗓: nguyên văn là hắc tuyến, còn thuật ngữ âm nhạc là gì thì mình chịu

Mục Mộc: !?

Mục Mộc sờ vào màn hình điện thoại, mở bài hát lên xem.

Khá lắm, rock and roll underground.

Sở thích của nguyên chủ cũng khá hoang dã.

Mục Mộc thu tay lại, đi về phía phòng tắm rung đùi đắc ý run chân theo điệu nhạc, lắc đầu thì cảm thấy da đầu nặng trĩu, không khỏi hít sâu một hơi.

Những cô gái có mái tóc dài gội đầu cũng cực kỳ vất vả.

Mục Mộc xoa đầu xoa xoa bọt nước, kèm theo tiếng guitar điện kịch liệt, tắm xong thở dài một hơi, vừa thay đồ ngủ liền cảm thấy lưng bị tóc dài làm cho ướt đẫm.

Mục Mộc: “…”

Tui con mẹ nó…

Mục Mộc hít sâu một hơi.

Mục Mộc nghiến răng tìm máy sấy tóc.

Chờ ly hôn, chia tay với Tần Dục Thành, việc đầu tiên cậu chắc chắn lagm là cắt đứt ba nghìn mớ tóc rắc rối này.

Thậm chí muốn cạo đầu!

Còn nguyên chủ thì sao?

Mục Mộc còn đang mơ về một ngày nào đó tỉnh lại từ giấc mộng.

Để lại tiền nguyên vẹn cho nguyên chủ là sự dịu dàng cuối cùng của cậu, đối với những thứ như hôn nhân và quần áo phụ nữ, tất nhiên, vứt được thì vứt.

Cậu sẽ mở ra một tương lai hoàn toàn mới cho nguyên chủ, không có hôn nhân lừa đảo, không có quần áo phụ nữ cũng không có sai thân thế, cho hâ ta cơ hội thay đổi suy nghĩ và hành xử lại.

Mục Mộc cảm thấy mình thật là tốt bụng.

Cho dù là với nguyên chủ hay Tần Dục Thành.

Mục Mộc sấy khô tóc, giả bộ không nhìn thấy cái đầu lông tơ nổ tung như sư tử, vuốt tóc bừa bãi, cầm điện thoại di động rời khỏi phòng tắm.

Trong phòng có một máy tính xách tay, hẳn là của nguyên chủ, cần có mật khẩu để bật nguồn, nhưng Mục Mộc thử không ra.

Cậu chỉ có thể sử dụng điện thoại di động của mình, bắt đầu tìm hiểu các điểm hot hiện tại trên thế giới này, xem liệu có thể thử bắt đầu tạo ra một số thu nhập cho mình hay không.

Tần Dục Thành ở trong phòng làm việc, mới vừa kết thúc cuộc họp video thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mục Mộc lại từ ngoài cửa ló đầu vào: “Tần Dục Thành…”

Tần Dục Thành liếc cậu một cái.

“Xin hỏi …” Mục Mộc dừng lại, nhận ra rằng từ “Xin hỏi” là quá mức mới lạ, cũng không thích hợp với mối quan hệ hiện tại của họ.

Mục Mộc đổi giọng: “Anh còn có quyển sổ nào chưa dùng không? Với bút nữa.”

Hỏi là hỏi vậy, nhưng Mục Mộc biết là có.

Trước đây cậu đến phòng làm việc tìm đã nhìn thấy, ở tầng dưới cùng của tủ sách đầy những cuốn sổ chưa sử dụng.

Thời gian qua đi mấy năm, Tần Dục Thành nào có nhớ rõ mình có cuốn sổ nào chưa sử dụng đâu.

Y nhìn Mục Mộc tóc tai bù xù, hơi hơi nheo lại mắt, ngoài ý muốn nói: “Tự mình tìm đi.”

“Ồ.” Mục Mộc gật đầu, không chút do dự đi thẳng tới tủ sách, quỳ xuống mở tủ lấy ra hai quyển sổ, sau đó rút bút ra khỏi ống đựng bút trên bàn, “Cảm ơn.”

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc cầm lấy vở và bút, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Mục Mộc rất quen với phòng làm việc của y.

Đây là điều bình thường, sống chung dưới một mái nhà, việc làm quen với đồ đạc ở nhà là chuyện đương nhiên.

Nhưng một khi biết rằng đối phương có ý đồ xấu, sự quen thuộc này đặc biệt gai mắt.

Tần Dục Thành lật xem tài liệu trong tay, nhìn lên góc khuất camera giám sát, suy nghĩ một chút, liền cảm thấy chuyện này sẽ không ổn.

Nếu muốn câu cá để thực thi pháp luật, cũng không thể sử dụng mồi thật để câu cá.

Đã thay thế các tài liệu quan trọng trong phòng làm việc trong hai ngày này rồi.

Tần Dục Thành không rõ Mục Mộc phản bội y khi nào, có lẽ là vừa bắt đầu, có lẽ là giữa đường.

Nhưng nếu chuẩn bị sớm,cũng sẽ không có gì sai.



Mục Mộc trở lại phòng, từ trong túi lấy ra cái hoá đơn nhỏ, lăn trên giường mổ vòng, nằm lỳ trên giường, bắt đầu ghi hóa đơn hôm nay.

Cậu không muốn sử dụng chút tiền nào của nguyên chủ, nhưng bây giờ cậu không có xu dính túi, tạm thời chỉ có thể rút một phần số dư tài khoản của nguyên chủ thôi.

Phần này, cậu sẽ bù lại sau khi kiếm được tiền.

Mục Mộc ghi chép ổn rồi mở cuốn sổ khác ra, bắt đầu tìm kiếm các mục giải trí phim và truyền hình trên các nền tảng lớn.

Một người mới không có nhiều fan, không có gia thế cũng không có ô dù thì cách nhanh nhất để ra mắt là cọ nhiệt.

Mục Mộc thành thạo một nghề cũng có kinh nghiệm điều hành tài khoản video, đối với những việc này ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm.

Chỉ là trước khi xuyên qua, cậu đã thừa hưởng hầu hết hầu hết mọi thứ từ mẹ mình.

Mẹ của Mục Mộc là một thợ may, nhưng trong thời buổi hiện đại, khi mọi thứ đều có thể công nghiệp hóa, thợ may cũng không được ngon.

Tuy nhiên, mẹ của Mục Mộc rất thông minh, trở thành người bán hàng đầu tiên trên Taobao khi hoạt động mua sắm trực tuyến chưa phát đạt cơ.

… nhưng rồi cũng vì không đủ năng lực sản xuất nên bị đập chết trên bãi cát.

Mỗi khi nhớ tới, Mục Mộc đều rất thổn thức.

Mẹ Mục Mộc đã từng làm những món đồ độc nhất vô nhị, bảng hiệu không bao giờ đυ.ng hàng một thời. Nhưng năng lượng của một người thực sự có hạn, năng lực sản xuất của bà không thể theo kịp ngành công nghiệp mua sắm trực tuyến đang phát triển nhanh chóng với nhu cầu mở rộng nhanh chóng, nên cuối cùng đã im hơi lặng tiếng.

Sự khai sáng thủ công của Mục Mộc đến từ mẹ của mình.

Kế thừa nghề thủ công của mẹ và cửa hàng Taobao, Mục Mộc còn có thể dựa vào khách hàng cũ trong cửa hàng và khách hàng mới không biết lấy đâu ra để sống đủ ăn, đồng thời cũng thi triển ra rất nhiều kỹ năng diễn sinh kỳ lạ.

Mục Mộc tìm kiếm các địa điểm hot hiện nay trong khi ghi chú, một số hàng app và trò chơi giải trí hoàn toàn mới đã được thêm vào điện thoại.

Đây là những thứ cần xem và chơi trực tiếp, sau đó lấy cảm hứng từ chúng.

Việc học của Mục Mộc kéo dài đến tận khuya.

Khi Tần Dục Thành đang chuẩn bị nghỉ ngơi, y nhìn thấy ánh sáng trong phòng ngủ chính vẫn chưa tắt hắt qua hàng hiên.

Tần Dục Thành liếc mắt nhìn thời gian, đã hai giờ sáng.

Y suy nghĩ một chút, sau đó nhấc chân, nhẹ nhàng bước đến phòng ngủ chính, ngập ngừng ấn vào tay nắm cửa.

Cửa mở.

Âm thanh của đoạn video đang phát lọt vào tai y ngay khi cửa được mở, hình như đó là một chương trình truyền hình nào đó.

Dưới ánh đèn Mục Mộc mặc bộ đồ ngủ nằm nghiêng trên giường, đầu tóc rối bù, điện thoại rơi trên mặt cậu, trên tay cậu đang cầm một cây bút, đầu bút đã thấm mực trên trang sổ đang mở.

Mục Mộc ngủ thϊếp đi, nhưng không khóa cửa.

Tần Dục Thành nhướng mày.

Y cũng không xa lạ gì với phòng ngủ của Mục Mộc, nhưng rất ít khi vào buổi tối.

Bởi vì Mục Mộc đi ngủ kiểu gì cũng khóa cửa.

Mà hôm nay lại không.

Tần Dục Thành đứng ở cửa một hồi, nhìn chằm chằm Mục Mộc đang ngủ say trên giường, cởi dép lê tránh mang theo tiếng bước chân, lặng yên đi vào.

Y nhìn thấy cuốn sổ bị tay Mục Mộc đè lên, có tóm tắt về các điểm phát sóng hot một, hai, ba, nguồn điểm phát sóng, một bản tổng kết về nền tảng thích ứng.

Thoạt nhìn như một số loại phân tích thị trường, nhưng không chuyên nghiệp lắm. Có lẽ là rất buồn ngủ nên chữ trên giấy giống như kiến bò, hoàn toàn khác với chữ dưới thẳng đứng trong ấn tượng của Tần Dục Thành.

Một hoá đơn nhỏ được kẹp trong một cuốn sổ khác bên cạnh nó, không thể nhìn thấy chi tiết, nhưng có một nhãn hiệu lộ ra bên ngoài, đó là nhãn hiệu bán chạy mà Mục Mộc mặc về hôm nay.

Phim truyền hình trên điện thoại di động vẫn đang phát, Tần Dục Thành liếc mắt nhìn Mục Mộc, ánh mắt đảo quanh trên l*иg ngực xẹp xuống của cậu, quay đầu nhìn về phía bên phòng vệ sinh.

Mục Mộc thậm chí còn không có đóng cửa phòng bên.

Tần Dục Thành nhìn thoáng qua chiếc ngực giả bên trong.

Tần Dục Thành: “… …”

Ánh mắt Tần Dục Thành dao động như vậy trong chốc lát, âm thầm hít sâu một hơi.

Mặc dù bị sốc, nhưng không có gì ngạc nhiên vì y đã sớm biết từ rất lâu rồi.

Tần Dục Thành nhẹ nhàng đi quanh phòng ngủ của Mục Mộc, nhìn thấy chiếc nhẫn cưới được an ổn cất trong hộp đựng nhẫn.

Sau khi thu mọi thứ vào tầm mắt, y lại ghé vào giường.

Mục Mộc ngủ mê man, mái tóc dài bù xù vương vãi trên má, cổ và tay khiến cậu như một con bướm bị mắc kẹt trong lớp vải đen.

Rất mong manh nhưng cũng rất đẹp.

Tần Dục Thành híp mắt, nhớ đến sự phản bội trước khi trùng sinh, nghĩ đến lời chế nhạo của đối thủ, nhớ đến công ty do một tay y phát triển, vườn không nhà trống.

Tất cả những thứ này.

Tất cả mọi thứ là do kẻ nói dối này.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc đã ngủ.

Nếu bây giờ ————

Nếu bây giờ, xé bỏ đôi cánh đẹp của con bướm này, bịt chặt môi lưỡi, rồi cắt cổ——

Mọi thứ sẽ không xảy ra.

Đầu ngón tay Tần Dục Thành co giật một hồi.

Mục Mộc ở trong mơ cảm thấy một luồng ý lạnh, cậu lầu bầu một tiếng, cả người co quắp lại.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc co rụt lại thành cục, nhắm mắt ổn định, sau đó quay đầu rời khỏi phòng.



Mục Mộc bị đồng hồ báo thức đánh thức thì hắt hơi một cái.

Cậu sững sờ một lúc mới nhận ra tối qua xem video thì ngủ quên.

Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, có vẻ nửa đêm bị lạnh tỉnh, cuộn chăn bông lại lăn ra ngủ.

Mục Mộ bò ra khỏi cái chăn bông mà cậu đã xới tung, nhìn vài vết bút trên bộ đồ ngủ và vỏ chăn bông, tập mãi thành quen.

Cười chết mất, không ai làm bài tập về nhà mà không buồn ngủ đúng không? Không thể nào không thể nào không thể nào?

Mục Mộc cất sổ và bút, sạc điện thoại rồi vào nhà rửa tay rửa mặt với mái tóc bù xù.

Một ngày hoàn toàn mới, không phải là một cuộc sống hoàn toàn mới.

Cô gái ôn nhu thiện lương nên dậy chuẩn bị bữa sáng cho người sắp đi làm!

Mục Mộc bỏ khăn tắm xuống, cười với cô em xinh đẹp tóc tai bù xù trong gương rồi tức tối ném chiếc khăn vào bồn rửa mặt.

Mẹ nó!

Cục kít, tốt nhất là đừng làm để cậu có ngày trở lại!

Bằng không nhất định phải tìm tác giả, để tác giả cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu thiện lương!

A Trạch, người bị buộc phải dậy sớm trong hai ngày liên tiếp, đã rất tức giận!

Mục Mộc hùng hùng hổ hổ vắt khăn khô, treo lên rồi thô bạo đeo lên ngực giả, động tác điêu luyện tự nhiên, động tác đưa bra màu hồng lên ngực giả cũng vô cùng trôi chảy.

Làm xong chuyện này, Mục Mộc ngẩng đầu lên, nhìn em gái xinh đẹp trong gương, cảm nhận sâu sắc, con người thật sự rất dễ thích ứng.

Một khi giới hạn nhất định được làm mới, tâm trí sẽ nhanh chóng hợp lý hóa hành vi này.

Đây là lý do tại sao quần áo phụ nữ chỉ có số 0 và vô số lần.

Mục Mộc ngây người ôm bộ ngực giả, mặc bộ đồ ngủ vào.

Trong vòng một ngày rưỡi, chỉ có trời mới biết cậu đã trải qua những gì.

Mục Mộc bước ra khỏi phòng, không biết đêm qua không khóa cửa.

Cậu mở cửa phòng làm việc xem xét, phát hiện hôm nay trt không ngủ trong phòng làm việc.

Nhưng vẫn chưa chịu dậy.

Mục Mộc cởi dây chun trên cổ tay buộc tóc, quay đầu đi ra sân thượng.

Bảy giờ sáng tháng bảy, mặt trời đã lên cao.

Mục Mộc đặt vòi tưới trong tay xuống, dời cái khung sắt đầy ụ xuống bóng râm gầm cầu thang, quét sạch nước đọng rồi trở vào nhà trước khi nhiệt độ tăng lên.

Vừa vào nhà liền tình cờ nghe thấy động tĩnh Tần Dục Thành rời giường.

Tần Dục Thành không tự chủ được liếc mắt nhìn độ cong của ngực, khóe miệng run lên, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Nhóc nói dối này còn rất chuyên nghiệp.

Y nhận xét trong lòng.

Mục Mộc nhìn Tần Dục Thành đi vào phòng tắm: “Hôm nay ăn mì được không? Tôi nhớ ngày hôm qua còn canh cà chua trứng.”

Hành động vặn vòi của Tần Dục Thành dừng lại: “Tôi đổ rồi.”

Mục Mộc: ? ? ?

Lãng phí thức ăn thật đáng thẹn! ! !

Tần Dục Thành nhìn vào gương, những gì ngày hôm qua thấy không đúng lại tràn tới.

Từ khi nào Mục Mộc để ý đến đồ ăn thừa?

Mục Mộc băn khoăn canh cà chua trứng hôm qua còn dư hơn nửa bát, hay là loại bát canh lớn kia.

Sáng nay mỗi người một bát là vừa đẹp.

Tần Dục Thành, tên táng gia bại sản này lại dám đổ!

Đáng ghét!

Anh bị chủ nghĩa tư bản xói mòn à? Tần Dục Thành!

Anh đã quên bố mẹ nuôi của anh xuất thân từ một gia đình lao động bình thường ư?

Mục Mộc hít sâu một hơi, mở tủ lạnh ra, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Đổi canh khác, ăn mì được không?” (Thật ra ở đây Mục Mộc dùng canh để làm nước dùng á)

Tần Dục Thành nghi hoặc một hồi, đáp ứng rồi vặn vòi nước.

Mục Mộc làm hai bát canh trứng thả xì dầu, nghĩ vì Tần Dục Thành có tật xấu không ăn được đồ ăn thừa, nên để ý nấu nướng hơn.

Mục Mộc tắt lửa, đổ thịt heo xé sợi lên trên tô mì, rồi bày một quả trứng chần lên trên hai tô mì.

Tần Dục Thành vừa ăn mì vừa quan sát Mục Mộc, sau bữa ăn, phát hiện không có gì không ổn.

Không.

Sáng Mục Mộc dậy nấu ăn chăm sóc cây xanh, bản thân điều này đã rất sai rồi.

Mặc dù điều này rõ ràng là để làm hài lòng y.

Nhưng vẫn có điều gì đó không ổn.

Tần Dục Thành khẽ nhíu mày, ăn xong cơm nước, đến công ty vẫn còn nhíu mày.

Y ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ một chút, mở trang theo dõi phòng làm việc, thu nhỏ xuống góc dưới bên trái màn hình máy tính, bắt đầu giải quyết công việc.

Cả buổi sáng trôi qua, trong phòng làm việc không có động tĩnh gì.

Cũng đúng, làm thế nào có thể có động tĩnh nhanh như vậy.

Tần Dục Thành mạn bất kinh tâm nghĩ.

Điều kiêng kỵ nhất trong lừa dối là nóng nảy, nhất là lừa gạt thao túng lòng người …

Tần Dục Thành chưa kịp suy nghĩ xong liền thấy Mục Mộc mở cửa phòng làm việc.

Tần Dục Thành: “…”

Tần Dục Thành đặt tập tài liệu trong tay xuống, phóng to trang giám sát.

Mục Mộc viết tóm tắt bằng điện thoại di động cả buổi sáng, cả người choáng váng, mắt mờ.

Màn hình điện thoại quá nhỏ.

Thực sự là quá nhỏ.

Cậu đã bị cận thị rồi, nếu hành hạ đôi mắt tội nghiệp như thế này thì có lẽ cậu chuẩn bị mù luôn mất!

Mục Mộc nghĩ đến cái máy tính xách tay không mở được kia, trong lòng cũng rất tiếc nuối, sau đó, quay đầu lại đem chủ ý lên trên chiếc máy tính màn hình cong 27 inch trong phòng làm việc của Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành không có ở nhà!

Mục Mộc lật người nhảy lên khỏi sô pha, cầm lấy sổ bước vào phòng làm việc, mười giây sau khi ấn nút nguồn, cậu lại lập tức héo rũ.

Điều gì khiến cậu tin rằng máy tính của Tần Dục Thành không có mật khẩu?

Mục Mộc vì không bảo vệ được thị lực của mình, co rúm lại trên ghế của ông chủ tiếp tục vật lộn với điện thoại di động.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc đang cầm điện thoại di động trước máy vi tính trong màn hình theo dõi, khịt mũi không cảm xúc, lưu lại ảnh hiện trường.



Tần Dục Thành hôm nay tan làm rất muộn.

Mục Mộc nghe thấy trong phòng có tiếng động, mà trời thì đã tối từ lâu.

Mục Mộc đề cao tính cách một cô gái ôn nhu, thiện lương, để đèn ngoài huyền quan.

Nghe thấy tiếng động, cậu bước ra khỏi phòng, hỏi Tần Dục Thành: “Anh ăn tối chưa?”

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc như không có chuyện gì xảy ra, mím môi.

Y thật sự không hiểu nổi, hiện tại sự nghiệp mới bắt đầu, tương lai có thể không sáng sủa như vậy, như thế này còn có cái gì để cho Mục Mộc lừa gạt chứ?

Tần Dục Thành không nghĩ ra.

Y lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ ảo của huyền quan, lặng lẽ nhìn Mục Mộc, bộ đồ đen trên người y như đang trắng trợn không kiêng dè hấp thụ ánh sáng xung quanh.

Lúc này, mọi cảm xúc của Mục Mộc đều biến mất.

Cứu! Cứu với!

Ai có thể cho một cái tin chính xác, Tần Dục Thành đến tột cùng là người hay ma! ?

Mục Mộc quả thực sợ hãi, đứng sững tại chỗ, vì sợ rằng cậu mà di chuyển, Tần Dục Thành như một bóng ma sẽ lao lên, con dao trắng lao vào, con dao đỏ ra đâm ‘chít’ cậu mất.

Mà một giây sau Tần Dục Thành lại dời tầm mắt, cúi đầu đổi giày: “Ăn rồi.”

Thôi, không đáng kể.

Chờ khi y đủ sự giãy dụa của nhóc nói dối này, y liền đã đưa hắn ra tòa.

Tần Dục Thành nghĩ đến điều này, lập tức cảm giác lòng dạ thông không ít.

Y liếc mắt nhìn Mục Mộc vẫn đang đông cứng tại chỗ, ánh mắt không thể rõ ràng hơn nhìn ngực của cậu.

Cái ngực giả do nguyên chủ chuẩn bị là cup B đầy đặn, mềm mại, khối lượng rắn chắc, chính Mục Mộc chỉ cần cúi đầu xuống một chút thì có thể nhìn ra độ cong to nhỏ.

Hai mắt Tần Dục Thành u ám dưới ánh đèn mờ ảo, tựa hồ như muốn cởi sạch quần áo của người trước mặt.

Mục Mộc chưa từng bị loại ánh mắt này nhìn qua, theo bản năng lui về phía sau hai bước, hai tay sau lưng căng thẳng quấn quýt, đầu ngón tay cong lên.

Tần Dục Thành vì cậu lui bước mà giương mắt nhìn, trong lòng lộ ra một tia châm chọc.

Mục Mộc nhìn Tần Dục Thành có chút co rúm lại, lập tức như là nghĩ tới điều gì, nhanh chóng phản ứng lại.

Hay lắm Tần Dục Thành!

Anh đang nhìn gì đó? Nhìn cái gì mà nhìn?

Anh không được, nhìn cũng vô ích!

Mục Mộc ỷ vào Tần Dục Thành không muốn người khác biết có bệnh ẩn giấu, ngửa đầu nhìn lại tại chỗ.

Hôm qua mình mới đi tiêm xong, bây giờ mỏi cái tay tiêm quá hêuheu