Chương 13

Surprise——

Mai · khai · nhị · độ.

* Chú thíchMai khai nhị độ – 梅开二度: là thành ngữ, ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong bóng đá nghĩa là một cầu thủ sút vào hai quả trong một trận. Xuất phát từ Nhị độ mai – 貳度梅 – Hoa mai nở hai lần là truyện thơ Nôm Việt Nam

Tần Dục Thành: “…”

Cảm giác nhập tâm quá mạnh, dấy lên sát tâm.

Tần Dục Thành đang băn khoăn không biết nên tiếp tục kiểm tra Mục Mộc như thế nào, thì Mục Mộc vỗ vỗ lưng ghế trước nói: “Bác tài, dừng trước trung tâm mua sắm.”

Tần Dục Thành quay đầu lại: “?”

Mục Mộc khô khan giải thích: “Trong tủ lạnh không còn thức ăn.”

Trước sự diệt vong của thế giới, con người vẫn phải ăn.

Đây là điểm cứng đầu cuối cùng của dũng sĩ diệt mồi.

* Chú thíchNguyên văn: 干饭人: “Dũng sĩ diệt mồi” là ngôn ngữ thông dụng trên mạng xã hội, mang ý chỉ những người ăn cơm rất “khí thế”. Năm 2020, từ này được phát tán rồi trở nên thịnh hành trên mạng xã hội.

Tần Dục Thành hơi giật mình.

Mấy ngày nay y không ở nhà nấu cơm, đương nhiên không biết trong tủ lạnh không còn thức ăn.

Tài xế taxi dừng ở ngã tư đối diện quảng trường thương mại, Mục Mộc xuống xe, chỉ thấy Tần Dục Thành cũng đi theo.

“?” Mục Mộc bối rối.

Tần Dục Thành lời ít, ý nhiều: “Cùng nhau đi.”

Mục Mộc nhấc gót đi qua đường phía sau Tần Dục Thành, có chút kinh ngạc tại sao Tần Dục Thành lại muốn đi cùng mình.

Trong quan niệm gia đình của Mục Mộc, người bận rộn với công việc và kiếm được nhiều tiền hơn có thể đảm nhận ít việc nhà hơn, trong khi người tương đối rảnh rỗi có thể làm nhiều việc hơn.

Theo suy luận của Mục Mộc từ những thông tin hiện có, tình trạng hiện tại của nguyên chủ là một người chồng toàn thời gian, ờ, không có thu nhập, vì vậy lo phần lớn việc nhà là điều đương nhiên.

Đọc truyện tại thunguyetda.wordpress

——Mặc dù cậu rất bối rối không biết tiền gia đình đến từ đâu, nhưng mà Mục Mộc không dám hỏi, chỉ có thể chờ Tần Dục Thành nhắc tới phương diện này, chủ động hạ một bậc thang xuống thì cậu mới thuận theo mà diễn được.

Mục Mộc đi theo Tần Dục Thành đi vào siêu thị dưới lòng đất.

Ngoài ý muốn, Tần Dục Thành cũng rất quen thuộc với siêu thị này, liền đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống, như là khách quen.

Mục Mộc đẩy một chiếc xe đẩy đi theo Tần Dục Thành, chăm chú quan sát Tần Dục Thành, cố gắng xem Tần Dục Thành thích món nào hơn.

Nhưng phế vật giao tiếp quả là phế vật giao tiếp.

Cậu quan sát cả một đường, nhưng không quan sát thấy cái rắm nào.

Mục Mộc bực bội kéo túi đồ tươi, bắt đầu lựa cà chua.

Lỗ Tấn từng nói rằng khi không biết ăn gì, hãy chọn trứng sốt cà chua.

Tần Dục Thành chẳng biết từ lúc nào đã dừng bước, quay đầu nhìn Mục Mộc lựa cà chua.

Là một doanh nhân, gặp nhiều người và giao tiếp cũng nhiều nên y đương nhiên nhạy cảm hơn Mục Mộc rất nhiều.

Y biết Mục Mộc quan sát y, cũng có thể thấy Mục Mộc cũng quen đi siêu thị. Với cả, Mục Mộc cũng có phương pháp riêng khi chọn rau củ quả tươi.

Mua sắm thức ăn là một bài kiểm tra sự hiểu biết của một người về thực phẩm.

Những người đứng chợ, nhìn đi nhìn lại rau củ quả, hoặc nhét thẳng vào túi mà không thèm nhìn, hầu hết họ đều hiếm khi nấu ăn.

Mà lựa các loại rau củ quả và quét một vài chỗ cố định, đánh giá trực tiếp xem nên đặt lại hay cất đi, hầu hết đều được ngâm trong bếp quanh năm suốt tháng.

Mục Mộc là người sau.

Nhưng đúng là vừa quan sát Mục Mộc, Tần Dục Thành vừa nhớ lại những món ăn mấy ngày qua, nghĩ thầm nếu như không phải thiên phú dị bẩm, thì cho dù tốn thêm mấy năm nữa cũng không luyện được nghề như vậy.

Mục Mộc cầm lấy ba quả cà chua lớn, xoay người bỏ lại vào trong xe, nhìn xung quanh xong liền nhấc chân đi về phía quầy cắt thịt.

Nhưng vừa nhấc chân lên, cậu đã thấy một cái đầu màu đỏ cam lao về phía mình.

Vẫn cầm … À không, đang cầm một cái giỏ màu xanh.

Liễu Cao Minh nhìn thấy Mục Mộc và Tần Dục Thành, như là cún con đã tìm được chủ nhân, liền vẫy vẫy cái đuôi cúi người: “Chào buổi trưa! Buổi trưa tốt lành! Hai người tới đây mua thức ăn sao?”

Mục Mộc theo bản năng liếc mắt nhìn Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành nhìn chằm chằm Liễu Cao Minh, mặt không chút cảm xúc.

Da đầu Mục Mộc căng lại, mà cũng không tiện để cho Liễu Cao Minh ở một bên không trả lời.

——Mặc dù cậu nghĩ không trả lời cũng không sao, suy cho cùng, tác giả chỉ định Liễu Cao Minh là đàn em của Tần Dục Thành. Nhưng nói thế nào đi nữa, người ta cũng tiến lên chào hỏi rồi, không trả lời sẽ rất bất lịch sự.

Mục Mộc gật đầu, khô khan đáp: “… Ừm, đến mua thức ăn.”

Liễu Cao Minh nhìn vài quả cà chua lớn trong xe đẩy, rồi nhìn vào giỏ hàng trống rỗng của mình, muốn nói lại thôi, liền nín lặng.

Cháu trai của vua đất tỉnh G đã cãi nhau một trận to với ông bô rồi bỏ nhà đi, sau khi mua căn hộ thì thẻ tín dụng ở nhà bị đóng băng.

Tiểu thiếu gia chưa bao giờ giữ tiền bên người lại mạnh miệng, cứng đầu cứng cổ, nói sẽ không bao giờ cúi đầu, quay đầu hỏi đám bạn chơi bời mượn mấy vạn nhân dân tệ, lại thấy bọn họ cười nhạo cậu ta, sau đó cúp điện thoại.

Không ai cho cậu ta tiền.

Cả người Liễu tiểu thiếu gia, từ trên xuống dưới bây giờ chỉ có 500 tệ trong X.

Buổi trưa gọi đồ ăn ngoài, giờ còn lại ba trăm tám mươi.

Vẫn còn mười lăm ngày nữa trước khi lương tháng sau được phát.

Tiền xăng cũng méo đủ.

Liễu Cao Minh làm sao có thể để mình chết đói được?

Cậu ta nghe nói tự nấu ăn rất rẻ nên đã lái xe đến trung tâm mua sắm gần đó.

Liễu tiểu thiếu gia, người đã bảo mẫu trông nấu ăn cho từ khi còn nhỏ, lúc này mới phát hiện ra rằng cậu ta không hề phân biệt được các loại ngũ cốc.

Đồng thời, cũng nhớ ra một thực tế là chính cậu ta cũng không biết nấu ăn.

Ngay khi Liễu Cao Minh cảm thấy rằng cậu ta có thể thực sự chết đói mất, thì thị lực hai mắt 5,3 và radar cún con nhạy bén của cậu đã tìm thấy một vị cứu tinh cho cậu!

Mục Mộc nhìn Liễu Cao Minh rõ ràng có chuyện muốn nói, ngẫm lại liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Liễu Cao Minh gật đầu lia lịa, tiến lại gần.

Mục Mộc khó chịu lùi lại, đυ.ng phải Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành tiện tay giúp đỡ một chút.

Mục Mộc quay đầu, Tần Dục Thành đã thu tay về.

“Cái đó …” Liễu Cao Minh xấu hổ.

Một người đàn ông cao 1,85 mét với cái đầu màu đỏ cam, cái nhìn này thực sự có chút cay mắt.

Vẻ mặt Mục Mộc như bị đâm, đừng mở mắt.

Tần Dục Thành cũng hơi ngưng lại, nhớ đến thân phận của đối phương, hít sâu một hơi: “Nói.”

“Mặc dù rất đột ngột, nhưng tôi… gần đây tôi có thể đến nhà các anh ké cơm được không?” Liễu Cao Minh háo hức nhìn họ. “Tôi trả tiền thức ăn! Nhưng thẻ tín dụng bị đóng băng, đợi có lương tháng sau thì trả được không?”

Tần Dục Thành: “…”

Mục Mộc: “? ? ?”

Liễu Cao Minh lắp bắp: “Được, được không? Tôi không biết nấu ăn…”

Thậm chí không mua được thức ăn.

Mục Mộc quay đầu nhìn Tần Dục Thành.

Đàn em của anh, anh xem đó mà làm.

Tần Dục Thành trầm mặc nhìn cậu ta, dừng một chút: “Em nấu ăn, em có tiếng nói cuối cùng.”

Mục Mộc nghe vậy cả kinh.

Móa!

Tần Dục Thành hẳn là đang thăm dò tui!