Chương 12

Nếu y không quan tâm, Dịch An Ninh trong nguyên tác sẽ không trở thành thức ăn cho cá ở Thái Bình Dương!

Mục Mộc bi phẫn.

A Trạch có thể chỉ cách thức ăn cho cá một bước chân!

Tần Dục Thành cao giọng một chút: “Tay.”

Mục Mộc hoàn hồn, nhìn vẻ mặt bình thường của Tần Dục Thành, chần chờ vươn tay phải, đặt lên, cẩn thận từng li từng tí một: “Làm sao vậy?”

Tần Dục Thành liếc mắt nhìn Mục Mộc.

Người này căng thẳng, rất cảnh giác và hơi bị kinh sợ. Sự xuất hiện của một bàn tay trên lòng bàn tay của y giống như một con mèo con với đôi mắt mở to, duỗi ra một cây tre nhỏ để thử nghiệm con người, lỡ như chỉ cần con người thể hiện ác ý với nó, thì giây tiếp theo, nó sẽ trốn bán sống bán chết.

Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, nhìn bàn tay trong lòng bàn tay.

Bàn tay này khác với những gì y nhớ.

Nó đẹp nhưng không tinh tế, bên trên có những vết sẹo nhỏ và kén.

Mí mắt Tần Dục Thành run lên một hồi, y duỗi tay còn lại: “Tay kia.”

Mục Mộc ngoan ngoãn duỗi tay kia ra đặt xuống.

Tần Dục Thành chú ý tới hành vi ngoan ngoãn này, nhìn về phía tay Mục Mộc, trong lòng cành thêm kỳ quái hơn một chút.

Tay trái có nhiều sẹo hơn tay phải, vết chai ở tay phải dày hơn tay trái.

Đây là một đôi tay — công việc, việc nhà, hay bất cứ thứ gì khác, nói tóm lại, không phải là bàn tay mỏng manh, quen sống trong nhung lụa trong ký ức.

Đầu ngón tay của Tần Dục Thành xoa lên vết sẹo và kén trên lòng bàn tay của Mục Mộc, xoa xoa như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mục Mộc cảm giác được lòng bàn tay bị gãi nhẹ, cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay truyền đến, làm cho cậu co rụt cổ lại.

Suy nghĩ của Tần Dục Thành bị động tác của cậu làm cho rối loạn, y ngẩng đầu nhìn.

Mục Mộc nói nhỏ: “Có chút ngứa.”

Tần Dục Thành nheo mắt, mím môi mỏng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo cũ chừng một centimet trên bụng ngón trỏ trái của Mục Mộc.

Trông giống như một vết sẹo dao, phạm vi không lớn, vết thương không quá sâu, chắc cũng đã vài năm, nếu không nhìn kỹ hay chạm vào thì cũng không nhận ra, thoạt nhìn không có dấu vết rõ ràng, chỉ có một cặn trắng mơ hồ vẫn còn.

Tần Dục Thành chắc chắn rằng Mục Mộc —— ít nhất là Mục Mộc mà y biết, trên tay cũng không có vết sẹo như vậy.

Tần Dục Thành trầm mặc: “Không phải nói muốn xóa vết sẹo này sao?”

“Hả?” Mục Mộc sửng sốt, liếc mắt nhìn xuống vết sẹo đầu ngón tay.

Má nó.

Làm sao cậu biết được nguyên chủ muốn xoá vết sẹo này cơ chứ!

Mục Mộc trong lòng nguyền rủa, chỉ nói: “Đúng … Không phải sao?”

Tần Dục Thành nhìn câu trả lời mơ hồ không chắc chắn của Mục Mộc, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Y bắt đầu mở mắt nói mò: “Cô đã yêu cầu tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ da liễu.”

Mục Mộc:! !

Hai mắt Mục Mộc trợn hơi to.

Cậu thực sự muốn quay lại chủ đề về Dịch An Ninh lúc trước — ít nhất là biết Tần Dục Thành nghĩ gì về việc cậu và Dịch An Ninh vừa rồi ở trong cùng một khung hình.

Nhưng Tần Dục Thành không những không nhắc tới, mà còn bắt đầu một chủ đề khác.

Mục Mộc không thể không kiên trì diễn tiếp: “Thật sao? Anh tìm được rồi?”

Dĩ nhiên là không.

Bởi vì Mục Mộc chưa bao giờ hỏi y chuyện này.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc trước mặt, đối phương gần như viết chột dạ với rối rắm lên trên mặt.

Có cái gì đó không đúng.

Nhưng rất thú vị.

“Không tìm được.” Tần Dục Thành đáp.

“A… ô.” Mục Mộc gật gật đầu, cũng không dám nói thêm, dù sao nói nhiều là càng sai.

Cậu ngập ngừng rút tay về, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tần Dục Thành, sau khi nhận ra đối phương không có phản ứng gì, cậu đang định trực tiếp rút ra, lại bị Tần Dục Thành nắm lại.

? ? ?

Mục Mộc sửng sốt.

“Sao, sao vậy?!”

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc như mèo xù lông, chậm rãi thả lỏng tay, chậm rãi nói: “Không sao.”

“…” Mục Mộc nghi ngờ không thôi, liền giật giật tay.

Tần Dục Thành đột nhiên siết chặt.

Mục Mộc rùng mình kinh hãi.

Tần Dục Thành: “…”

Mục Mộc: “???”

Tần Dục Thành cuối cùng cũng buông tay, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thú vị.

Mục Mộc thu tay lại, nhìn chằm chằm gò má Tần Dục Thành hồi lâu, do dự thu hồi ánh mắt, qua mấy giây đồng hồ liền ló đầu qua.

Mặc dù, cậu rất muốn biết Tần Dục Thành nghĩ như thế nào về chuyện vừa rồi.

Không biết liệu có tin rằng cậu không quen Dịch An Ninh hay không.

Mục Mộc đứng ngồi không yên.

Luôn cảm thấy Tần Dục Thành sẽ không tin.

Đây không phải là điều vô nghĩa à, là cậu thì cậu cũng không tin.

Tần Dục Thành đã chết một lần, tuy không phải bị nguyên chủ gϊếŧ chết, nhưng nguyên chủ và Dịch An Ninh nhất định là nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến cái chết đáng hận của y.

U là trời.

Mục Mộc dùng chiến thuật lùi, đây chắc chắn là một cặp sừng PTSD.

* Chú thích*Rối loạn stress sau sang chấn (Post-traumatic stress disorder: PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.

A Trạch thay mình nghĩ một chút, nghĩ Tần Dục Thành trùng sinh đừng điên cuồng mà thẳng tay bóp cổ đôi cẩu nam nam này, đó là một biểu hiện cực kỳ tốt, chứng tỏ rằng y vẫn chưa thần kinh nặng.

Nhưng bây giờ y nhìn thấy khuôn mặt của nguyên chủ trong cùng một khung hình với Mr. Sừng, coi như không thần kinh thì cũng nên mất bình tĩnh mới đúng.

Nhưng Tần Dục Thành còn không bộc phát ra!

Mục Mộc càng thêm bất an.

Sự biếи ŧɦái thầm lặng có thể kinh hoàng hơn gấp trăm lần những lời phê bình điên cuồng được tung ra.

Mục Mộc nhíu mày do dự.

Cậu thực sự không biết phải nói thế nào về Dịch An Ninh nữa——cậu thậm chí không chắc liệu mình có nên đề cập đến nó một lần nữa hay không.

Bởi vì Tần Dục Thành tựa hồ không tin tưởng Dịch An Ninh chút nào.

Có ai tin được điều này không? !

Mục Mộc nghĩ thầm người khác không hiểu Tần Dục Thành, cậu còn có thể không hiểu sao?

Cậu là người hiểu rõ Tần Dục Thành nhất trên đời này!

Mục Mộc rối kinh khủng.

Giống như Tần Dục Thành không quan tâm, mà cậu lại chủ động nói về Dịch An Ninh, có vẻ như cậu rất chột dạ và quan tâm lắm!

——Nói không chừng nếu cậu nhắc lại việc này thì lại nhắc nhở Tần Dục Thành đưa Mr. Sừng đi nuôi cá ở Thái Bình Dương!

Nhưng, nếu không đề cập đến … thì có vẻ như cũng phải cho cá ăn.

Mục Mộc chán nản ngả người ra ghế, kiệt sức.

… Thôi, hủy diệt đi, nhanh lên.

A Trạch mệt mỏi.

Tần Dục Thành trầm ngâm nhìn cảnh vật bay qua bên ngoài cửa sổ.

Y vẫn còn cảnh giác với Mục Mộc.

Rõ ràng, Mục Mộc này đối với y có một mức độ quen thuộc, về phần quen thuộc như thế nào thì vẫn chưa rõ ràng.

Bản thân Tần Dục Thành không phải là một người quá khả nghi, nhưng sau khi trải qua một cái chết, y chắc chắn bắt đầu đề phòng những người xung quanh mình—— đặc biệt là người đang ngồi bên cạnh y lúc này.

Y nhận thấy sự bất thường, nhưng chưa sẵn sàng đưa ra kết luận về nó.

Ai biết liệu đây có là một thủ thuật khác chăng?

Tần Dục Thành nghĩ.

Nếu muốn y thả lỏng cảnh giác dễ dàng như vậy, sau vài năm, Mục Mộc kéo Dịch An Ninh – hoặc Lưu An Ninh, Triệu An Ninh, Tôn An Ninh, hoặc một thứ gì đó An Ninh xuất hiện trước mặt y …