Chương 14

Y quả nhiên vẫn nhớ Dịch An Ninh!

Y thực sự đã phạm PTSD sừng, vì vậy mới coi Liễu Cao Minh là một cái sừng!

Aha!

A Trạch nhìn thấu mọi thứ.

Bố đây đâu dễ bị lừa thế!

Mục Mộc: “Chuyện này… Không thích hợp nhỉ?”

Một lần nữa, Liễu Cao Minh lại bị cô em gái xinh đẹp từ chối một cách bi thảm, nước mắt chực rơi.

Cậu ta chắp tay: “Làm ơn đi, nếu không tôi sẽ chết đói mất!”

Mục Mộc:? ?

Không đủ? ?

Liễu Cao Minh thấy Mục Mộc lạnh như sắt, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía Tần Dục Thành, tha thiết mong chờ.

Tần Dục Thành: “…”

Làm thế nào mà một người cháu vua lại có thể trở nên như thế này?

Tần Dục Thành im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu, dối trá nói: “Không thành vấn đề, hàng xóm vốn dĩ phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Mục Mộc:?

Ám chỉ tui tàn nhẫn, phải không?

Đôi mắt của Liễu Cao Minh sáng lên.

Trời ơi!

Anh Tần thực sự rất đẹp trai và tốt bụng quá!

Liễu Cao Minh chạy đến giúp đẩy xe hàng lên.

Mục Mộc đơ mặt mua thức ăn xong, liền nghe Liễu Cao Minh hỏi: “Hai người lái xe à?”

Mục Mộc lắc đầu.

Liễu Cao Minh vui mừng nói: “Tôi lái xe, tôi lái xe! Tôi sẽ đưa hai người trở lại!”

Mục Mộc và Tần Dục Thành không từ chối.

Mục Mộc một bên câu được câu không đáp lại những lời của Liễu Cao Minh, một bên bày tỏ sự thương hại và đồng cảm với người anh em này.

Người anh em này nói không chừng đã nằm trong danh sách dự trữ thức ăn cho cá của Tần Dục Thành.

Cùng A Trạch đồng bệnh tương liên!

Còn phụ thuộc vào việc Tần Dục Thành coi trọng những người anh em của mình hơn hay ghét mũ xanh hơn.

Sự sống và cái chết của Liễu Cao Minh nằm trong ý nghĩ này!

Mục Mộc nấu một bàn ăn thịnh soạn như nấu bữa ăn cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài cho Liễu tiểu thiếu gia, nhìn Liễu Cao Minh nghe được ăn mà mắt tròn mắt dẹt ra, nghe Liễu Cao Minh tâng bốc mình.

Tâng bốc tui thì có ích gì?

Mục Mộc không chút thương tâm nghĩ.

Không bằng cậu cho Tần Dục Thành nhiều tiền hơn, có lẽ có thể tránh được một kiếp.

Mục Mộc gắp một đũa cà tím trứng muối, nghe Liễu Cao Minh nói: “Mục Mộc, có thể gửi cho tôi công thức cà tím trứng muối này được không?”

Mục Mộc không chút nghĩ ngợi nói: “Được rồi, tôi sau khi ăn xong sẽ gửi cho anh.”

Hành động gắp rau của Tần Dục Thành ngừng lại, nở một nụ cười giả dối: “Chúng tôi còn chưa có thông tin liên lạc của cậu đâu.”

Liễu Cao Minh ăn mà không ngẩng đầu lên: “Có rồi có rồi, Mục Mộc đã thêm WeChat của tôi vào sáng nay!”

Tần Dục Thành cau mày.

Mục Mộc nhìn Liễu Cao Minh đang đắm chìm trong bữa ăn, đũa đặt trên bát phát ra tiếng “cạch–“.

Má nó.

Mục Mộc nghiến răng nghiến lợi.

Có lòng tốt nấu cho cậu một bữa ăn cuối cùng, mà tên nhóc cậu dám ám hại tui!