Chương 11

Mục Mộc cảm thấy đỉnh đầu của mình sắp bị mở ra trong kinh hãi.

Trời ơi!

Ngài có phép thần thông hả! !

Tui còn non và xanh lắm, vì vậy không thể chịu được kí©h thí©ɧ này! !

Mục Mộc cận thị vẫn còn hơi kinh ngạc, cách mười mét không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Dục Thành.

——Cho dù với thị lực bình thường thì không thể nhìn rõ ở khoảng cách này!

Nhưng lúc này, thà không nhìn rõ còn hơn nhìn rõ!

Ít nhất, ít nhất Tần Dục Thành không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu!

Đầu óc Mục Mộc trống rỗng, nước mắt sắp rơi.

Làm sao bây giờ!

Làm sao bây giờ!

Khung cảnh hiện tại không nằm trong tầm tưởng tượng của A Trạch chút nào!

Dịch An Ninh nhìn về phía Mục Mộc quay đầu lại, cũng nhìn thấy Tần Dục Thành ngồi ở trong xe: “Làm sao vậy?”

Mục Mộc giật mình một cái, quay đầu lại và nhìn Dịch An Ninh.

Ánh mắt cậu như muốn tạm biệt một người chiến hữu sắp chết.

Dịch An Ninh: “?”

Mục Mộc thấy chết không sờn: “Người đón tôi đã tới, tôi đi trước.”

Dịch An Ninh nghe vậy thì một lần nữa ngước mắt lên nhìn Tần Dục Thành đang đợi ở đó.

Không giống như Mục Mộc quay lưng ra đường, Dịch An Ninh luôn đối mặt trực diện.

Hắn biết xe đã đậu ở đó một lúc, nhưng không ngờ lại đến đón Mục Mộc.

Con mồi mới trong xe là của thiếu gia này à?

Dịch An Ninh suy tư: “Là tới đây đón em?”

“Ừ.” Mục Mộc gật đầu, xách túi đứng lên, hít sâu một hơi, “Tôi đi đây, tạm biệt.”

Dịch An Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn Mục Mộc hai giây, sau đó mỉm cười gật đầu đáp: “Tạm biệt.”

Vĩnh biệt, anh em tốt.

Không gặp lại nữa!

Đây là cõi âm khí, trẻ nhỏ thật sự không chịu nổi!

Mục Mộc không trả lời, đi về phía chiếc taxi đang đậu bên đường mà không thèm ngoảnh lại.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc chậm rãi đi tới.

Bãi cát trắng đầy du khách, gió biển thổi tung làn váy tuyn và mái tóc dài của bóng người màu lam nhạt, như những làn sóng nhẹ nổi lên giữa biển cạn vào buổi trưa.

Tần Dục Thành lướt qua Dịch An Ninh, người vẫn đang nhìn Mục Mộc.

Hình bóng hai người này dù có hóa thành tro tàn, y cũng có thể nhận ra.

Vẻ mặt Tần Dục Thành lạnh lùng.

Vốn tưởng y sẽ rất tức giận, nhưng tâm trạng y lúc này lại bình tĩnh không ngờ, thậm chí y còn có thời gian nghĩ ra cách lợi dụng mối quan hệ giữa hai người để thu lợi về mình, đồng thời xách đồ chó đi.

Bước chân của Mục Mộc rất nhỏ, nhỏ đến mức hận không thể dùng cả đời để đi hết hơn mười mét này!

Mà hơn mười mét, cho dù là một mét chia ba bước, mỗi giây một bước, cũng chỉ cần nửa phút là tới đích!

Đáng ghét!

Tại sao tui không phải là một con kiến!

A Trạch dừng lại ngoài cửa xe để cổ vũ tinh thần.

Bình tĩnh đi, Mục Mộc! Đừng sợ!

Miễn là cư xử đủ tự nhiên, đủ tự tin, cây ngay không sợ chết đứng, nói không quen là được rồi!

Hơn nữa đây không phải là một lời nói dối!

Mục Mộc mở cửa xe ngồi vào.

Tần Dục Thành nghiêng đầu liếc nhìn Mục Mộc đang ngồi bên cạnh.

Gió biển thổi qua làm mái tóc của Mục Mộc có chút rối tung, nhưng cho dù tóc gãy có lộn xộn, cũng chỉ làm cho cậu trông xoã tung, rối hơn một chút.

Trông cực kỳ vô hại.

Truyện được đăng tải tại thunguyetda.wordpress

Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, nói với tài xế: “Tới Lâm Giang Nhất Phẩm Các.”

Tài xế đáp lại, liếc nhìn đôi nam nữ ngồi ở ghế sau qua gương trước, khởi động xe, trong lòng cảm thán.

Tần Dục Thành yêu cầu anh dừng lại ở đây đã được mười phút, nói đang đợi người.

Nhưng anh cũng thấy người mà vị khách đang nhìn chằm chằm là cô gái đang ngồi trên ghế tựa quay lưng về phía đường.

Khi đó cô gái đang cầm điện thoại di động để chụp ảnh.

Lúc cô gái bị người tới tiếp cận cũng không lên tiếng.

Cho đến khi âm thanh WeChat của điện thoại vang lên, người đàn ông từ tốn trả lời, sau đó cô gái quay đầu lại.

Anh tài xế nhạy cảm ngửi thấy mùi drama!

Mục Mộc sửa sang lại tóc tai, chờ một hồi, nhìn thấy Tần Dục Thành cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cậu, trong lòng loạn tung tùng phèo thấp thỏm bất an.

Dù sao cũng là một con dao, Mục Mộc nghiến răng nghiến lợi quyết định tự mình cầm dao lên.

Mục Mộc ỷ vào tóc dài có thể chặn một chút ánh mắt từ bên cạnh, lắc đầu, dùng tay vuốt tóc, hỏi: “Tại sao anh đến lại không gọi cho tối?”

Ánh mắt Tần Dục Thành rơi vào trên tay Mục Mộc đang chải đầu.

Mục Mộc có một đôi tay thật đẹp.

Trắng nõn, dài nhỏ, khớp xương rõ ràng.

Đôi tay này lướt qua mái tóc đen như sa tanh, khi chúng được cẩn thận chải vuốt, sự tương phản giữa đen và trắng rất mạnh và chói mắt.

Tần Dục Thành theo dõi động tác của Mục Mộc, vừa định trả lời, nhưng ánh mắt lại bắt gặp vết tích nhỏ vụn của bàn tay đang lướt qua tóc.

Dường như là một vết sẹo.

Lời nói của Tần Dục Thành cuộn đến đầu lưỡi thì đình trệ.

Y không nhớ có vết sẹo nào như này trên tay Mục Mộc.

Tần Dục Thành cẩn thận nhìn kỹ một chút, nhưng hai tay giấu ở giữa tóc, những vết tích nhỏ kia lúc ẩn lúc hiện, nhìn không rõ.

Mục Mộc không đợi được Tần Dục Thành trả lời, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Tổ tông!

Tổ tông, kêu một tiếng đi!

Nếu anh không nói gì, thì tui trông như rất ngớ ngẩn!

Hành động chải đầu của Mục Mộc dừng lại, cậu bỏ tay xuống, cẩn thận nhìn về phía Tần Dục Thành.

Ánh mắt của Tần Dục Thành nhìn theo tay Mục Mộc, nhưng lại bị tóc rơi che mất.

Y ngước mắt lên thì gặp ánh mắt Mục Mộc.

Tần Dục Thành quên vừa rồi Mục Mộc hỏi cái gì, chỉ ngẫu nhiên kêu một tiếng “ừm” hỏi: “Vừa rồi là ai?”

“Hả?” Mục Mộc sửng sốt một chút, trong lòng hồi hộp một chút.

Tới!

Mục Mộc nghiêm mặt, bình tĩnh đáp: “Trước thì có biết, nhưng không quá quen.”

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc.

Người này toàn thân căng thẳng, hoảng sợ, trên mặt như khắc sâu câu hỏi “Nếu bị bắt quả tang thì phải làm sao?”.

Tần Dục Thành: “…”

Mục Mộc diễn xuất tệ vậy sao?

Hay nói là trước giờ vốn không hoàn hảo ——hoặc có thể, bộ lọc y dùng cho Mục Mộc quá dày nên y không cảm thấy kỹ năng diễn xuất của đối phương trước đây kém?

Tần Dục Thành nhất thời không rõ.

Mục Mộc lo lắng vân vê tay.

Im lặng đáng sợ hơn nhiều so với nghi vấn—— nhất là trong môi trường tương đối khép kín như thế này, mỗi giây đều là khổ.

Ánh mắt Tần Dục Thành lại rơi vào trên ngón tay rối rắm của Mục Mộc, thản nhiên nói: “Nói cái gì?”

Mục Mộc: “…”

Mục Mộc im lặng một lúc, nhảy qua nhảy lại liên tục giữa bịa ra và nói ra sự thật, cuối cùng chọn nói ra sự thật.

“Hắn ta rủ tôi đi uống cà phê.”

Tần Dục Thành cau mày: “Ồ?”

Mục Mộc nhanh chóng bổ sung: “Tôi từ chối.”

“Ừ.” Tần Dục Thành gật đầu.

Y đã sớm chuẩn bị cho mối liên hệ giữa Mục Mộc và Dịch An Ninh, so với hu binh vấn tội thì có không có tâm trạng nhắc đến – so với chuyện này, Tần Dục Thành càng chú ý tới sự khác thường mà y vừa mới nhận thấy.

Y nhìn chằm chằm tay của Mục Mộc, muốn nhìn rõ ràng hơn.

Tần Dục Thành nghĩ như vậy, liền trực tiếp đưa tay xòe ra: “Đưa tay cho tôi.”

Mục Mộc do dự, cậu không biết chuyện Dịch An Ninh có phải là cứ như vậy bị bỏ qua.

Tần Dục Thành tỏ vẻ không thèm để ý.

Mịa, làm sao có thể!

Tần Dục Thành làm sao có thể không quan tâm đến cặp sừng trên đầu chứ!