CHƯƠNG 10

Động tác của Mục Mộc khiến Trần Lê ngạc nhiên.

Anh chưa bao giờ thấy Mục Mộc bối rối như vậy.

Có phải vì đối tượng kết hôn không?

Trần Lê suy nghĩ một chút, đứng dậy nhanh chóng rửa tay, đem kính kính đặt một bên, đeo vào, dán bảng “dọn dẹp” phòng, nhấc gót đi về phía Mục Mộc.

Mục Mộc nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn sang: “Còn có chuyện gì không?”

Trần Lê đẩy kính: “Cô còn chưa ký biên bản.”

“?” Mục Mộc dừng lại, ngẩn ra.

Ký biên bản? Ký gì? Bản nào?

Mục Mộc ổn định lại: “Ký ở nơi nào?”

Trần Lê cũng không phát hiện có gì sai.

Trước đây anh thường đến phòng ký tên cho Mục Mộc, nhưng hôm nay ra sớm, Mục Mộc cũng không biết ký ở đâu cũng bình thường.

“Lễ tân,” Trần Lê trả lời.

Mục Mộc gật đầu, chân bước như bay.

Trần Lê đi theo Mục Mộc, nhìn nhau tóc dài tung bay, có chút tò mò về đối tượng kết hôn của Mục Mộc.

Vốn dĩ anh cho rằng người đàn ông cưới chị bé này là một kẻ xui xẻo tột cùng.

Nói cho cùng, người mới kết hôn, đối với người bình thường mà nói, chính là khi muốn thông báo hạnh phúc cho cả thiên hạ biết, mà Mục Mộc còn không có đeo nhẫn cưới khi đi ra ngoài.

Kết hợp với tác phong làm việc trước khi kết hôn của Mục Mộc, quả thực chính là đem dòng chữ “Chị đây muốn cắm sừng họ” là trên mặt.

Nhưng hiện tại xem ra, vị dũng sĩ kia dường như không phải kẻ xui xẻo bình thường mới có thể khiến Mục Mộc hoảng sợ như thế này.

Trần Lê nghĩ nghĩ, hỏi quầy lễ tân lấy biên bản để ký, sau đó liếc mắt nhìn Mục Mộc.

Mục Mộc nhìn trái nhìn phải, bối rối thở dốc.

Trong nguyên tác, tag liên quan Dịch An Ninh chính xác chỉ có một, là danh hiệu “Tiếu diện hổ”, bởi vì bề ngoài người này hiền lành như tên của hắn ta, nhưng thực chất hắn ta là một kẻ không chừa thủ đoạn nào.

* Chú thích

*笑面虎: Tiếu diện hổ: nham hiểm; khẩu Phật tâm xà; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác)

Nhưng để Mục Mộc nhận ra một người thật từ một danh hiệu, điều này thật sự quá khó xử đối với A Trạch rồi!

Mục Mộc lo lắng vân vê tay, cố gắng nhớ lại miêu tả bộ dáng của Dịch An Ninh, tự nhiên nghĩ đến cô đơn.

Tác giả thậm chí còn chưa miêu tả chi tiết ngoại hình của nam chính thì có hi vọng các nhân vật phụ khác được miêu tả ngoại hình à?

Liễu Cao Minh đã được viết bởi mái tóc màu đỏ cam của cậu ta đã rất đặc biệt rồi!

Đáng ghét!

Nếu có cơ hội quay lại, cậu cũng nên dấn thân vào thế giới văn học mạng, sắp xếp tất cả các nhân vật dưới bút với màu tóc sặc sỡ để tránh bi kịch không biết người sau khi xuyên sách!

Mục Mộc bị động vì tác giả xấu xa không miêu tả bộ dáng!

Nhưng dù có tức giận đến mấy, cậu cũng sẽ không bao giờ biết Dịch An Ninh trông như thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cửa, sợ hãi mỗi người đi vào qua cửa.

Ài.

Tui chỉ là một A Trạch không quan trọng thôi mà.

Mục Mộc nghẹn ngào.

Vẫn phải sớm vạch ra ranh giới rõ ràng với Tần Dục Thành, nếu không một ngày nào đó cậu sẽ từ phế vật giao tiếp tiến hóa thành e sợ cả xã hội.

Trần Lê cầm lấy biên bản của Mục Mộc từ quầy lễ tân, vừa quay đầu lại thì đã thấy Mục Mộc đang cầm túi ở trước mặt mình bằng hai tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cổng như một con cầy mangut đề phòng.

Trần Lê đẩy kính mắt của mình.

Xem ra cưới được chị bé này quả thực không phải là người xui xẻo bình thường.

Phải là một kẻ xui xẻo dũng mãnh.

Nói chung là kẻ xui xẻo trốn không được.

Trần Lê cầm biên bản ghi chép trong tay lắc lắc trước mặt Mục Mộc, nhìn Mục Mộc xoay người đem bản ghi chép đặt ở quầy lễ tân.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Trần Lê không cho rằng sau khi kết hôn, Mục Mộc sẽ thu liễm, hiện tại hoảng sợ cũng không giải thích được gì, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chứng nào tật nấy.

Mục Mộc đặt thẳng biên bản.

Một xấp biểu mẫu được kẹp trên bảng ghi, bìa biểu mẫu là thẻ đen viền vàng, có in mã số VIP và tên khách hàng, chuyên viên phụ trách thẩm mỹ.

Chuyên viên phụ trách thẩm mỹ cho Mục Mộc là Trần Lê.

Mục Mộc lật ra trang bìa, nhìn thoáng qua liền thấy chữ ký nguyên chủ đẹp đẽ gọn gàng, còn có chữ ký đường viền lởm chởm tuyệt đối trái ngược với chữ ký gọn gàng xinh đẹp.

Mục Mộc: “… ?”

Mục Mộc sửng sốt nhìn cột ý kiến

khách hàng trên biên bản ghi chép.

Mặt trên viết đầy “nụ cười quá ít”, “không thể quay lại trò chuyện”, “cứng nhắc”, “không đủ dịu dàng”, “kiểu tóc vẫn như ngày nào”, vân vân, xem bút tích, là của nguyên chủ nhân.

Bên cạnh cột ý kiến là mức đánh giá lung ta lung tung với chuyên viên làm đẹp.

Phù hợp với đánh giá hài lòng lộn xộn của chuyên viên làm đẹp.

Nguyên chủ không đánh giá vào mức hài lòng, chỉ đánh giá đánh giá xấu. Bài đánh giá này không có tính quy luật, đại khái là tùy ý vẽ linh tinh.

Mục Mộc: ? ? ? ?

Mục Mộc quay đầu nhìn về phía Trần Lê.

Trần Lê đút hai tay vào túi áo khoác trắng, khuôn mặt anh tuấn và không chút biểu cảm.

Mục Mộc lại nhìn bản ghi chép trước mặt.

Nguyên, nguyên chủ…tính cách thiết lập là vậy sao?

Trước mặt người khác, đánh dấu vào “rất không hài lòng” và nhận xét “giọng điệu mời WeChat không đủ dễ thương” như vậy, dù là người có EQ thấp cũng không làm thế mà?

Không phải ôn nhu thiện lương sao?

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không hề nhìn thấy ôn nhu thiện lương ở đâu cả?

Nguyên chủ đánh giá không tốt như vậy mà còn không hề thay đổi chuyên viên thẩm mỹ, rõ ràng đây là đang cố tình làm khó người ta đúng không?

Vậy thì không trách Trần Lê không thích nguyên chủ.

Mục Mộc nhìn bản ghi chép với vẻ mặt trịnh trọng.

Ôi không.

Cậu dường như không giống tính cách thiết lập.

Nhưng Tần Dục Thành …

Khuôn mặt Mục Mộc dần dần nhăn lại.

Tần Dục Thành dường như rất chấp nhận tính cách cô gái ôn nhu thiện lương?

Trần Lê nhìn Mục Mộc, người đang suy nghĩ nhíu mày, có lẽ người này đang tự hỏi lý do gì để lại cho anh một đánh giá kém – đây dường như là một trong những thú vui cho người phụ nữ này.

Trần Lê thiếu kiên nhẫn tiếp tục ứng phó, gõ bàn một cái, nhắc nhở: “Không phải có việc gấp sao?”

À đúng nha!

Mục Mộc sửng sốt, trong lòng đột nhiên rút ra khỏi suy nghĩ thiết lập của nguyên chủ sụp đổ, sau khi kiểm tra các hạng mục thì hết sức hài lòng, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Trần Lê, vội vàng ký chữ ký như chó gặm của chính mình.

Nói chung, bất kể chữ nham nhở như thế nào, tên riêng của một người đều phải là những thứ có khả năng thu thập thông tin tốt nhất.

Mục Mộc cũng vậy, tuy viết chữ không ra sao, nhưng vẫn ký tên mình thẳng thớm.

Chỉ là so với những chữ mà nguyên chủ rõ ràng đã luyện qua, chữ như chó gặm của cậu vẫn trông đặc biệt chói mắt.

Mục Mộc nhìn hai cái phông chữ rất khác nhau, da đầu tê dại.

Cậu làm ra vẻ vội vã, mới vừa ký xong liền ném cây bút đi, quay đầu nhanh chóng lẩn đi.

Tạm biệt!

A Trạch sẽ không trở lại mảnh đất thị phi này một lần nào nữa!

Còn cơ duyên thì để nguyên chủ tự tới lấy đi!

Bát tự tui nhẹ! Không chịu được!

Mục Mộc bước chân vội vã, vừa rời khỏi thẩm mỹ viện liền lao xuống bãi cát trắng phau có nhiều người đang chơi đùa gần đó.

Có nhiều người như vậy, cho dù Dịch An Ninh có ra mặt tìm người, một hồi cũng không tìm được.

Gió biển lúc sáu giờ rưỡi đã mang lại chút mát mẻ.

Mục Mộc tìm một cái ghế tựa trống trải ngồi xuống, cầm túi nhìn đám người cùng đại dương trong ánh hoàng hôn, sau khi nghĩ ngợi liền cầm điện thoại lên, chụp.

Mục Mộc từ trước đến nay sống ở nội thành phố núi, trường đại học cũng ở trong tỉnh. Cả cuộc đời cậu cho đến khi xuyên qua thì chính là một con số 0 tròn trĩnh, chỉ rời phố núi một lần.

Lần đó là đến thủ đô chữa bệnh.

Có hai người đi cùng trong chuyến đi đó, nhưng khi về thì chỉ còn cậu và một hộp tro.

Bây giờ là giờ tan sở, người ra vào bãi biển rất sôi động, náo nhiệt cười đùa trên bãi biển, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít đầu người lên xuống theo thủy triều.

Mục Mộc chụp ảnh gia đình dựng lều trên bãi biển, chụp ảnh vợ chồng ngọt ngào thân mật nằm trên bãi biển, chụp ảnh gian hàng thịt nướng đằng xa, cuối cùng cầm điện thoại di động nhắm góc nhìn lên trời.

Trước khi đến thế giới này, cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy đại dương, cũng chưa từng chạm vào bãi cát trắng mịn như vậy.

Chưa kể đêm hè nóng nực ở vùng ven biển đang đến gần, biển cả và hoàng hôn sẽ nhuộm cả bầu trời mây một màu hồng nhạt.

Mục Mộc ngắm nhìn vẻ lộng lẫy bên trong và bên ngoài máy ảnh, cho đến khi cánh tay của cậu bắt đầu phản kháng lại A Trạch, cậu mới phục hồi tinh thần lại, nhấn nút chụp.

Rửa sạch và đốt nó cho mẹ nó. (回头洗出来,烧给他妈。, ai biết câu này chỉ mình với huhu)

Hy vọng những cảnh đẹp và sống động này có thể được truyền tải trên khắp thế giới.

Mục Mộc suy nghĩ, bỏ tay xuống, lật giở những tấm ảnh vừa chụp, để lại những tấm ưng ý nhất.

Sau đó cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện có người đứng cách cậu ba bước, đang nhìn cậu.

Mục Mộc: ?

Mục Mộc bất giác quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh dường như không có thừa ra ghế tựa nào.

Đến ké ghế nghỉ?

Mục Mộc trực tiếp tránh sang một bên.

Một cái ghế tựa như này có thể ngồi ít nhất ba người trưởng thành đấy!

Khi người khách thấy cậu nhường vị trí của mình, anh ta mỉm cười, tiến tới, nhưng không ngồi xuống.

Hắn ta vươn tay về phía Mục Mộc: “Cô Mục Mộc, lần này có muốn cùng tôi uống một ly cà phê không?”

Mục Mộc sửng sốt, sau đó tất cả xoong nồi leng keng trong đầu đập loạn.

Lần này!

Uống cà phê!

Mục Mộc bắt được hai cái từ khóa này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cậu đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lo lắng kéo chiếc túi trên tay: “… Anh Dịch?”

“Là tôi.” Dịch An Ninh gật đầu cười, “Có vẻ như tôi đối với em không có ấn tượng gì.”

Mục Mộc: “…”

Không, không, không, ấn tượng mà anh để lại trong tui quá sâu.

Người cùng với nguyên chủ gϊếŧ chết Tần Dục Thành một lần, không phải anh sao!

Cả người Mục Mộc cứng đờ, khóe miệng giật giật: “Làm sao anh biết tôi ở đây?”

“Tôi hỏi Trần Lê một chút.”

Mục Mộc: “…”

Mịa! Tui hối hận rồi!

Tui nên phát huy hết truyền thống đánh giá tiêu cực của nguyên chủ, sau đó đóng đinh Trần Lê vào sự kỳ thị “làm rò rỉ quyền riêng tư của khách hàng”!

A Trạch tức giận!

Nhân tiện, lúc tức giận thì quan sát Dịch An Ninh một chút.

Dịch An Ninh mặc một chiếc áo phông hở cổ màu đen, quần yếm màu xanh lá cây quân đội, đôi chân mang một đôi sneaker màu trắng. Cả người trông bảnh bao, đẹp trai không phân biệt được tuổi tác.

Hoàn toàn khác với một vị họ Tần tham công tiếc việc mặc quần áo cỡ lớn ở nhà và mặc quần áo chỉnh tề khi ra ngoài!

Dịch An Ninh là một người đàn ông biết ăn diện cho mình!

Hắn ta cũng có một khuôn mặt ưa nhìn, cười như những gợn sóng từ gió trên mặt nước!

Nhưng thế thì sao? !

Mục Mộc căng cứng cả người.

Mặc dù Tần Dục Thành không biết tựăn diện, nhưng mặc tây trang cũng rất đẹp!

Tần Dục Thành thật ra cũng sẽ cười, nhưng chỉ là cười ít hơn, y mà cười thì sẽ như làn sóng lúa dưới ánh mặt trời, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta ấm áp và tràn đầy hạnh phúc!

Nhưng vậy thì sao? !

Hai vị đại soái ca này đều là ác ma truyền kiếp trước mặt A Trạch!

Tui chua xót quá! !

Mục Mộc nắm chặt túi xách, ngoài ý muốn ngưỡng mộ anh chàng đẹp trai trước mặt, thậm chí còn muốn biến thành pháo cao vυ"t “bắn” vọt thẳng ra ngoài ngàn dặm.

Bình tĩnh, bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn nào.

Mục Mộc mím môi, ảo não.

Cho nên, ít nhất, xét theo thái độ của Trần Lê và Dịch An Ninh, nguyên chủ và Dịch An Ninh hiện tại vẫn chỉ là người một sớm một chiều mà thôi!

Họ thậm chí còn không trao đổi thông tin liên lạc. Số phận của cuộc gặp thứ hai là do Trần Lê cưỡng ép!

Nói một cách đơn giản, họ không quen!

Mục Mộc nhận ra điều này, cảm thấy gánh nặng trong lòng ngay lập tức được trút bỏ một nửa.

Dịch An Ninh nhạy bén nhận ra sự từ chối của Mục Mộc.

Hắn ta dừng lại, nụ cười trên mặt không hề phai nhạt nhưng có chút tiếc nuối: “Lần này lại không thể hẹn hò với em được rồi?”

Mục Mộc: “…”

Xin chào, thân ái, đúng vậy đó!

Chẳng những không hẹn được lần này, hẹn lần sau cũng không hẹn được, lần sau sau sau nữa cũng không, thân!

Vì không quen, có thể trực tiếp từ chối!

Bản chất của chủ shop Taobao của Mục Mộc lại một lần nữa nổi lên.

Có thể được voi đòi tiên liền tuyệt đối không nên đứng yên tại chỗ!

Mục Mộc mạnh miệng, ngửa đầu nhìn Dịch An Ninh, gập ghềnh trắc trở dần trở nên vững vàng: “Xin, xin lỗi, về sau sẽ không có cơ hội.”

Nụ cười trên mặt Dịch An Ninh đông cứng lại, cười gượng gạo: “Thẳng thắn như vậy …?”

Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.

Người anh em này, tui đang cứu anh đó!

Mục Mộc nghĩ như vậy, trong lòng lập tức nảy ra sứ mệnh cao cả.

Cậu đang cứu Dịch An Ninh, để hân ta không đến nỗi trở thành nạn nhân thứ hai bị người lừa hôn hại!

Để hắn ta thoát khỏi số phận trở thành thức ăn cho cá ở Thái Bình Dương!

Dịch An Ninh dường như không muốn bỏ cuộc, hắn ta im lặng một lúc rồi mở miệng.

Mục Mộc trực tiếp cướp lời, chặn lại câu nói mà đối phương còn chưa nói: “Tôi kết hôn rồi.”

U là trời.

Ác ma Tần Dật Hiên này tốt như vậy lại ở một chỗ quái gở!

Dịch An Ninh sửng sốt, ánh mắt quét qua đôi tay sạch sẽ của Mục Mộc, dừng lại: “Em không cần lấy cớ này bắc bậc thang cho tôi …”

“Là thật.” Mục Mộc lại ngắt lời anh ta.

Dịch An Ninh nhìn Mục Mộc, ngừng nói.

Kỳ thực, hắn ta đã gặp được Mục Mộc.

Trong một bữa tiệc thương mại nọ, Mục Mộc, khi đó vẫn còn là một thiếu niên, đã đi theo cha và anh trai của mình.

Chỉ là lúc đó tóc của Mục Mộc chỉ dài đến ngang vai, không giống bây giờ — đương nhiên, hiện tại cũng không mặc như bây giờ.

Dịch An Ninh biết được từ Trần Lê rằng vị thiếu gia này hiện đang đóng vai một phụ nữ, đồng thời tác phong làm việc khá vô đạo đức, anh ta một bên cảm khái trước sở thích xấu xa của đối phương, một bên cố gắng phát động một cuộc tấn công thuận theo tâm trí chơi đùa của người kia, giành lấy một số lợi ích và tài nguyên từ Mục Mộc.

Kết hôn?

Dịch An Ninh không tin điều đó chút nào.

Có lẽ là một cái cớ cho việc không có hứng thú đến hắn ta.

Dịch An Ninh nhìn Mục Mộc, suy nghĩ về cách đối phó với những lý do biện hộ của đối phương.

Mục Mộc bị hắn nhìn chằm chằm, khó chịu cả người, cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tần Dục Thành.

[Mộc]: Anh đã đến chưa?

Tần Dục Thành nhanh chóng đáp lại.

[Anh Tần]: Đã lâu rồi.

[Mộc]: Ở đâu?

[Anh Tần]: Phía sau cô khoảng 10 mét.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Mục Mộc bỗng nhiên siết chặt lại.

Cậu nhướng mắt, bỏ qua Dịch An Ninh trước mặt, cứng ngắc quay đầu lại.

Phía sau có một chiếc taxi đậu trên đường cao tốc, Tần Dục Thành đang dựa vào băng ghế sau, đối mặt với bọn họ, không biết đã quan sát bao lâu.

Mục Mộc: “…”

Đồng tử của Mục Mộc như muốn kinh thiên động địa.

Tác giả có điều muốn nói:

Mục Mộc: Cảm ơn, anh nằm trong quan tài, đi bình an vô sự.