Chương 39

Anh ta sửng sốt, sau đó nói: "Cẩn thận chút."

Kiều Thanh Dương nhanh chóng tiến đến gần, liếc nhìn thông tin trên chồng vé, khi đọc đến dòng cuối cùng, đầu óc cậu ta bị đình trệ trong vài giây.

Cổ họng khô khốc, Kiều Thanh Dương theo bản năng nuốt nước bọt, một lúc sau mới nhận ra mình vừa đọc cái gì, đôi đồng tử co lại, không thể dấu được sự hoảng loạn bên trong.

Bởi vì, thông tin trên vé ghi——

Vé: Ga Trung tâm thành phố số hai - Ga Thần Quốc!

Trạm tàu điện ngầm này là... Là nơi kết nối với Thần Quốc - Nguồn ô nhiễm cấp SSS - một thảm họa thiên nhiên di động!

"Phong tỏa! Phong tỏa nơi này! Anh cần phong toả nơi này ngay lập tức!"

Nỗi sợ hãi dâng lên, chạy dọc sống lưng Kiều Thanh Dương, khiến toàn thân cậu ta tê dại, trái tim bắt đầu gia tốc như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực!

"Trên đó ghi cái gì?" Trình Văn Tuyết gấp gáp hỏi.

"Thần, Thần Quốc!" Kiều Thanh Dương lắp bắp, khó khăn nuốt nước miếng: "Tuyến tàu điện ngầm này có thể tới Thần Quốc!"

Nghe được lời Kiều Thanh Dương nói, trái tim Trình Văn Tuyết hẫng một nhịp, thần kinh lập tức căng chặt, tưởng chừng có thể đứt bất cứ lúc nào.

Anh ta không thể tưởng tượng được nhìn ga tàu điện ngầm "bình thường" trước mặt, cái trạm tàu điện này dẫn đến Thần Quốc?

Trình Văn Tuyết nước nước miếng, sắc mặt khó coi, nói qua máy truyền tin: "Tại nguồn ô nhiễm mới cấp E, nâng cảnh báo nguy hiểm vì phát hiện có liên quan đến nguồn ô nhiễm cấp SSS: Thần Quốc, hệ ô nhiễm chưa xác định, phương pháp gây ô nhiễm chưa xác định, phương thức hoạt động chưa xác định, nguồn gốc xuất hiện chưa xác định! Yêu cầu viện trợ từ trụ sở!

Trong trạm tàu điện ngầm, Kiều Thanh Dương vừa nói dứt câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng "dinh—" vang lên trong ga tàu yên tĩnh.

Lông tơ trên người cậu ta dựng đứng, không hề nghĩ ngợi lập tức điều khiển bộ khung xương trên người chạy ra ngoài.

……

"Dinh" một tiếng, cửa tàu mở ra.

Bên trong ga tàu điện ngầm, Lê Bạch Thành có chút hoài nghi nhìn lối ra, dụi dụi mắt.

Hình như vừa rồi cậu nhìn thấy một bóng người?

[Cậu không nhìn nhầm đâu, thứ vừa chạy đi đúng là người.]

[Một con người mặc bộ khung xương, mặc dù bộ khung xương được thiết kế cồng kềnh, nhưng có hệ thống chuyển động khá trơn chu, nếu may mắn, một người bình thường mặc bộ khung xương đó có khả năng giải quyết được một vật ô nhiễm hệ huyết nhục.]

Lê Bạch Thành nhướng mày, hỏi hệ thống trong đầu: Người của Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm đã phát hiện ra ga tàu này rồi sao?

[Tất nhiên, mọi thay đổi bên trong thành phố đều không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của trí tuệ nhân tạo Motar.]

[Nhận xét: Sức mạnh tính toán tuyệt đối, hay nói đúng hơn, nó gần như tương đương với khả năng tiên tri.]

Lê Bạch Thành hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, âm thầm ghi nhớ trí tuệ nhân tạo Motar.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên hệ thống nhắc đến tên của trí tuệ nhân tạo này, nếu không phải vì cơ sở dữ liệu của nó có đầy đủ thông tin nhận dạng của tất cả cư dân ở Trung tâm Thành phố số hai, cậu đã không phải vất vả cải trang thành một dị năng giả ở vùng hoang dã.

……

Bên ngoài trạm tàu điện ngầm, Kiều Thanh Dương còn tưởng lúc mình chạy ra ngoài sẽ có biến cố gì đó xảy ra, chẳng hạn như cầu thang bộ biến thành cầu thang Penrose trong truyền thuyết và cậu ta vĩnh viễn không thể thoát ra được, hoặc nồng độ ô nhiễm sẽ bất ngờ tăng lên sau đó biến cậu ta thành vật ô nhiễm.

Nhưng rốt cuộc chẳng có gì xảy ra, sau khi trở lại mặt đất, câu ta có một loại cảm giác an toàn chưa từng có.

"Nồng độ ô nhiễm 10%."

Một nhân viên công tác sử dụng thiết bị đo mới nhất kiểm tra khu vực xung quanh cho biết.

Xuất hiện vật ô nhiễm mới nhưng nồng độ đo được lại không thay đổi?

Trình Văn Tuyết nhìn chằm chằm ga tàu điện ngầm, lông mày cau thành hình chữ "川", anh ta biết rằng không còn quá nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, liền lấy một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng từ một nhân viên công tác, nấp xuống cùng những người khác.