Chương 40

Trình Văn Tuyết giơ khẩu súng bắn tỉa trong tay lên, nhắm vào lối ra của tàu điện ngầm, đặt ngón tay lên cò súng, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

Những binh lính được vũ trang đầy đủ, trang bị bộ khung xương nhìn vào lối vào tàu điện ngầm dưới ánh đèn trắng dịu nhẹ, tất cả đều chĩa súng vào cửa ga tàu điện.

Cảm xúc lo lắng dễ lây lan, huống chi là việc đối mặt với một vật ô nhiễm có khả năng di chuyển từ Thần Quốc sang đây?

Tại cửa sổ tầng hai của một tòa nhà gần đó, có ba tay súng bắn tỉa đang nằm sấp, một tay súng nhìn nữ xạ thủ bên cạnh rồi nói nói: "Tôi có một điều muốn nói với cô từ lâu."

“Chuyện gì?” Người phụ nữ bên cạnh anh ta thiếu kiên nhẫn cau mày.

“Tôi thích cô.” Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ sau này không còn cơ hội nói nữa…”

Người phụ nữ không nói gì, chỉ dùng tay huých vào người đồng đội khác nằm bên cạnh: “Tôi có chuyện muốn nói với anh từ lâu rồi.”

"Chuyện gì?"

Người phụ nữ nhẹ nhàng nói: “Tôi thích anh.”

"Mẹ kiếp, trong tình huống nghiêm trọng như vậy mà bắt tôi cười sao?! Bây giờ là lúc các thành viên giao lưu với nhau à!" Người trong máy truyền tin cười lớn.

Ba người: ...

Biểu cảm của cả ba đều rất đặc sắc.

Đột nhiên--

Có tiếng bước chân phát ra từ lối vào ga tàu.

Chủ nhân của tiếng bước chân đi không nhanh, thậm chí có thể nói là hơi chậm.

Một giọt mồ hôi theo thái dương Trình Văn Tuyết chảy xuống, anh chỉ biết hy vọng vật ô nhiễm bước ra thuộc hệ huyết nhục chứ không phải các hệ khác.

Bởi vì chỉ có vật ô nhiễm hệ huyết nhục mới có thể giải quyết bằng biện pháp vật lý, còn những hệ ô nhiễm khác nếu chỉ dựa vào đội Điều tra trong tay anh ta thì không thể làm gì được, hơn nữa viện trợ từ trụ sở chính ít nhất phải mười phút nữa mới đến nơi.

Khi tiếng bước chân càng gần, mọi người càng căng thẳng, hô hấp ngày càng khó khăn.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, vật ô nhiễm kia dường như đang đứng im.

Tình hình thế nào rồi?

Rời đi rồi sao?

Trình Văn Tuyết đang suy nghĩ thì một giọng nói từ lối vào phát ra.

"Đừng bắn."

Là một giọng nam dễ nghe, hơi nhẹ nhàng, còn có chút bất đắc dĩ——

"Tôi biết bên ngoài có rất nhiều người đang phục kích, xin hãy tin tưởng tôi, chúng tôi đều là người bình thường, đều là người tốt!"

Trình Văn Tuyết:?

Những nhân viên công tác đã hạ quyết tâm liều mạng gϊếŧ chết vật ô nhiễm:?

Bên trong hành lang tàu điện ngầm.

Nghe Lê Bạch Thành nói vậy, Giang Vọng lập tức phụ họa, gật đầu như giã tỏi, trong khi Đàm Ninh nhìn cậu, khóe miệng giật giật.

Sao cậu dám nói mình là người tốt?!

Sao dám nhận là người tốt trong khi bản thân lại đi lừa tiền lừa sắc vật ô nhiễm?

Người tốt sẽ dùng khuôn mặt đẹp trai để dụ dỗ vật ô nhiễm viết thư khiếu nại giúp mình sao?

Người tốt sẽ lừa tiền vật ô nhiễm sao?

Cậu là cái thứ xấu xa nhất trên đời!

Trụ sở Trung tâm Phòng chống ô nhiễm, tầng hai.

"Họ và tên Lê Bạch Thành, 25 tuổi, còn gì nữa không?"

"Không có? Vì sao?"

"Không biết." Trình Văn Tuyết bất lực nhìn người phụ nữ tóc ngắn rồi nói: "Tôi không thể tìm thấy người này trong cơ sở dữ liệu của Motar. Ngay cả tên và tuổi đều là do cậu ta nói tôi mới biết, hơn nữa dị năng hệ tinh thần của tôi dường như không có tác dụng với cậu ta."

Người phụ nữ tóc ngắn quay đầu lại, đột nhiên nói: "Motar, kiểm tra dữ liệu."

Cô gái tóc ngắn vừa dứt lời, một giọng nói máy móc lạnh băng vang lên: "Không thể tìm thấy dữ liệu trùng khớp."

Sau khi nghe câu trả lời, người phụ nữ im lặng nhìn thanh niên chán nản đang chậm rãi uống cà phê ở phía bên kia tấm kính một chiều.

Cô gái tóc ngắn cau mày, quay mặt nhìn Trình Văn Tuyết mặc bộ đồ sặc sỡ như chú hề, hỏi: “Hai người kia nói thế nào?”

"Sau khi xác minh sinh trắc học, họ quả thực là thành viên của đội Hậu cần đi làm nhiệm vụ cách đây một tháng. Vừa nãy tôi đã thẩm vấn bọn họ rồi."