Chương 38

"Bây giờ cậu thử đi sâu vào trong ga xem có được không?" Trình Văn Tuyết nói qua máy truyền tin.

Kiều Thanh Dương âm thầm mặc niệm trong lòng "tất cả đều vì công việc", cuối cùng lấy hết dũng khí tiến vào cổng ga tàu điện.

Cửa ga tàu là loại cửa quay bình thường, còn rất mới, cảm giác như vừa được lắp đặt, trên đó thậm chí còn có dòng chữ "Đẩy vào". Ga tàu điện này mang phong cách của các ga tàu điện trong thế giới cũ. Rõ ràng tận sâu dưới lòng đất, nhưng lại sạch sẽ sáng sủa, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Ở Trung tâm thành phố số hai có rất ít nơi sáng sủa như vậy.

Khi bước vào đây, trong lòng bỗng chốc cảm thấy bình yên.

"Bên trong có cổng soát vé, phải mua vé mới vào được." Kiều Thanh Dương nói, ga tàu điện ngầm này quá đỗi bình thường, khi bước vào có cảm giác như đang lạc vào ga tàu điện ở thế giới cũ.

Nghe nói bên ngoài bức tường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ga tàu điện ngầm bị bỏ hoang như vậy, nhưng cậu ta chưa từng được ra ngoài nên cũng không rõ lắm, chỉ nghe qua lời kể của những người đi trước.

Cậu ta nghĩ Trình Văn Tuyết nhất định đã được nhìn thấy thế giới bên ngoài bức tường, thế giới đầy ô nhiễm kia, nếu tận thế không đến, chắc hẳn cậu ta cũng có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới giống như Trình Văn Tuyết, không cần sống bên trong bức tường này nữa.

"Tôi có cần đi vào nữa không?" Kiều Thanh Dương bối rối hỏi.

"Không, không cần vào nữa." Mặc dù Trình Văn Tuyết cũng muốn biết tình hình bên trong khu vực ô nhiễm này như thế nào, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, anh ta không phải loại người thích mạo hiểm tính mạng của người khác, trừ khi đó là phương án cuối cùng

“Nồng độ ô nhiễm trên thiết bị có thay đổi không?” Trình Văn Tuyết hỏi.

Kiều Thanh Dương nhìn số liệu trên màn hình, thấp giọng trả lời: "Không, nồng độ ô nhiễm ở đây rất ổn định, luôn ở mức 10%, không có chút dao động nào, vẫn duy trì như vậy từ nãy đến giờ."

Trình Văn Tuyết nghe cậu ta nói vậy, nhíu mày nghi hoặc, nồng độ ô nhiễm không dao động sao? 5 năm trong nghề, anh ta chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, kể cả dị năng giả số một cũng chưa chắc đã gặp.

Trình Văn Tuyết đột nhiên nghĩ đến một vấn đề——

Nơi này có thật sự là một ga tàu điện ngầm ô nhiễm mới sinh ra không?

Một khu vực ô nhiễm vừa mới sinh lại có thể nuốt chửng tòa nhà hệ u linh kia sao?

Trình Văn Tuyết liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, suy nghĩ một chút, quyết định để Kiều Thanh Dương lên trước, dù sao cậu ta cũng chỉ là người bình thường, không phải người trong ngành, tiếp tục ở dưới dễ xảy ra vấn đề.

Kiểu Thanh Dương nghe anh ta nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, quay người bước ra ngoài.

Cậu ta đột nhiên nhớ tới điều đầu tiên trong quy tắc an toàn: Bình tĩnh!

Không biết có phải là do chuẩn bị được ra ngoài hay không, nhưng tâm lý cậu ta rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc nãy, vì thế có thể quan sát mọi thứ kỹ càng hơn.

Khi đi ngang qua phòng bán vé, Kiều Thanh Dương sửng sốt một chút, có lẽ khi nãy quá căng thẳng nên cậu ta không để ý trên bàn quầy bán vé có một chồng giấy nhỏ màu xanh, nhìn có chút giống.. .

Vé?

Ánh mắt Kiều Thanh Dương nhanh chóng tập trung vào chồng giấy.

Đó đúng là vé tàu.

Những tấm vé làm bằng loại giấy không cứng không mềm, chất liệu này đã bị người ta ngưng sử dụng từ một vài năm trước, giờ thì chúng đang nằm trên bàn.

Kiều Thanh Dương suy nghĩ một chút rồi nói với Trình Văn Tuyết qua máy truyền tin: “Có một chồng vé trên bàn trong phòng bán vé.”

Kiều Thanh Dương thật sự không muốn xuống đây thêm một lần nào nữa, nên cậu chỉ muốn đưa được nhiều thông tin lên nhất có thể, cậu ta vốn dĩ không phải là người thiếu quyết đoán nên chỉ chần chừ nửa giây rồi lập tức đưa ra quyết định.

“Tôi sẽ qua đó đọc thông tin.” Trình Văn Tuyết chưa kịp đưa ra yêu cầu, Kiều Thanh Dương đã mở miệng.