Chương 5

Nguyễn Văn Văn có rất nhiều cách xưng hô dành cho Lộ Phong: “Tổng giám đốc Lộ, sếp Lộ, Lộ Phong, anh trai, quá đáng hơn còn có kiểu bé Lộ, Lộ Lộ, bé Phong Phong ngoan nào.”

Nói thế nào cũng chẳng có xưng hô nào đàng hoàng cả.

Anh cũng từng sửa cô thế nhưng cũng không mấy hiệu quả. Vợ tổng giám đốc Lộ từng tuyên bố rằng, cô muốn gọi thế nào thì gọi thế nấy, người khác không có quyền can thiệp.

Lúc nói những lời đó, cô dùng ngón tay chọt chọt vào ngực anh, buộc anh phải cân nhắc đến “người khác”.

“Người khác” đó không ai khác chính là anh.

"Gọi Lộ Phong.” Lộ Phong nói.

“Sao cơ?” Nguyễn Văn Văn mất hứng. Lát sau, cô đột ngột nhớ ra một điều, giật nhẹ tay áo anh, hai mắt lấp lánh: “Gọi anh yêu được không?”

"Không được." Lộ Phong vô cảm đáp lại cô.

"Vậy Phong Phong thì sao?” Nguyễn Văn Văn thấy sắc mặt anh càng ngày càng u ám, cô cắn môi trông như cô vợ nhỏ bị ức hϊếp, tỏ vẻ tủi thân: “Được rồi, em nghe theo anh.”

Chuyện xưng hô này coi như qua, Lộ Phong nhớ tới chuyện khác: “Bác sĩ dặn thời gian này em phải ở nhà nghỉ ngơi, không được chạy lung tung.”

"Em ở nhà còn anh ở đâu?” Nguyễn Văn Văn cực thích mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lộ Phong, cô ôm cổ anh, lập tức hỏi: “Anh có ở nhà với em không?”

Xưa giờ vợ tổng giám đốc Lộ cần người ở bên cạnh mình sao?

Chỉ có hai thứ luôn đồng hành cùng cô: Mua sắmvà làm đẹp.

Lộ Phong hơi chần chừ.

Nguyễn Văn Văn bĩu môi, níu lấy cà vạt anh chơi đùa: “Em ở nhà một mình sợ lắm!”

"Khụ khụ khụ." Chu Hải thật sự nghe hết nổi rồi.

Lộ Phong: “Tôi còn phải đi làm.”

Nguyễn Văn Văn: "Thế em tới công ty đi làm cùng anh được không?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lộ Phong nói: “Không được.”

Nguyễn Văn Văn thất vọng: “Anh chán em rồi chứ gì? Anh cưới em là vì bị ép đúng không?”

Chuyện cưới xin cũng không phải bị ép, chẳng qua lúc cưới không có tình cảm thôi.

Nguyễn Văn Văn thấy Lộ Phong im lặng thì bắt đầu rơi nước mắt, trước đây anh không biết cô thích khóc như vậy, cô khóc hu hu hức hức.

Lộ Phong hết cách, đành phải đồng ý: “Tôi ở nhà với em.”

“Thật sao?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn ý cười, không hề có vệt nước mắt nào.

Lộ Phong: “…” Bị bẫy rồi!

Dọc đường có đi ngang qua mấy con phố ăn vặt, nhiều quán nướng san sát nhau, Nguyễn Văn Văn nhìn qua cửa kính xe: “Dừng xe.”

Lộ Phong hỏi: “Sao phải dừng xe?”

Nguyễn Văn Văn đáp: “Em đói.”

Chu Hải quay đầu nói: "Mợ chủ, sếp Lộ đã đặt chỗ ở nhà hàng cho mợ chủ rồi, chính là nhà hàng Nhật ở ngay phía trước.”

Nguyễn Văn Văn giơ tay lên, chỉ ra bên ngoài, nơi cô chỉ đang bốc khói nghi ngút: “Em muốn ăn món kia.”

Lộ Phong nhìn theo hướng cô chỉ, anh nhíu mày sát sao: “Em chắc chứ?”

Trước đây có lần họ đi ngang qua quán nướng này, Nguyễn Văn Văn rất mất hứng, lúc thì nói mùi khói quá nồng, không tốt cho da dẻ, lúc thì bảo không khí như này không tốt cho lá phổi.

Tóm lại, mợ chủ nhà họ Lộ chỉ có thể ngồi trong phòng ăn xa hoa, ăn đồ nhập khẩu.

“Ừm, chắc chắn.”





Mấy phút sau, bọn họ ngồi trong một quán bán đồ nướng ven đường, nhân viên quán nhanh chóng mang món ăn lên, mang tận mười mấy xâu thịt dê.

Nguyễn Văn Văn cầm lấy, đưa cho Lộ Phong: “Anh nếm thử đi.”

Lộ Phong miễn cưỡng nhận lấy xiên thịt. Đối với chuyện ăn món gì, anh vẫn thích thói quen ăn uống của Nguyễn Văn Văn trước kia hơn, ăn hàng quán ven đường cũng được, nhưng không tốt cho sức khỏe.

Tuy Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, nhưng thói quen được dạy dỗ từ nhỏ vẫn không thay đổi, thói quen ăn uống cũng không thay đổi, cô ăn từ từ chậm rãi.

Khi thấy Lộ Phong chần chừ mãi chưa ăn, cô hỏi: “Không thích hả? Vậy anh có muốn ăn món khác không?”

Lộ Phong lại sửng sốt trước hành động của cô, trước đây cô chưa từng quan tâm đến khẩu vị của anh, chỉ cần cô thích là được.

“Tôi không đói.” Lộ Phong tùy tiện lấy cớ.

Nguyễn Văn Văn lại không hề khách sáo, bắt đầu ăn. Ăn hết một xâu, cô thò tay lấy khăn giấy, vừa khéo Lộ Phong cũng lấy khăn, thế là tay hai người chạm vào nhau.

Nguyễn Văn Văn lập tức xấu hổ đỏ mặt như gái chưa chồng, thu tay lại nhường anh.

Đây là lần đầu Lộ Phong thấy vẻ mặt này của cô, trong mắt anh thoáng lên tia khác thường, trong một chốc, chính anh cũng không để ý khoảnh khắc ấy.

Họ ăn qua loa vài miếng rồi lên xe.

Chu Hải định hỏi hai người còn muốn tới nhà hàng Nhật không? Anh ta vừa quay đầu lại đã choáng váng.

Nguyễn Văn Văn đang ngồi trên đùi Lộ Phong, hai tay ôm cổ anh, đầu tựa vào vai anh.

Cô ngủ mất rồi!

Chu Hải há hốc mồm, vừa định lên tiếng đã thấy Lộ Phong nháy mắt, ra hiệu cho anh ta im lặng.

Chu Hải lập tức im miệng, đúng là chói mù mắt.

Anh ta đoán, phần sau còn có cảnh không nên nhìn nữa.

Nguyễn Văn Văn đã ngủ say, cánh tay trượt xuống, thuận tiện luồn vào trong cổ áo Lộ Phong, trong lúc vô tình cào nhẹ một cái.