Chương 4

Lộ Phong nhíu mày đi ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng đã có người dựa vào anh. Nguyễn Văn Văn như con bạch tuộc bám chặc lấy tay anh, vui vẻ cười nói: "Chồng ơi, chúng ta đi thôi."

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ nũng nịu, anh nghe thấy lại nhíu mày lần nữa.

Lộ Phong không rút tay ra được, chỉ có thể để mặc cho cô ôm.

Chu Hải âm thầm đi theo phía sau, mắt nhìn Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn. Cuối cùng, anh ta rút ra một kết luận đáng sợ: ‘Mợ chủ sẽ không như thế mãi chứ?’

Anh ta vô thức run rẩy.

Có người gọi đến, anh ta lấy điện thoại di động ra ấn nghe, lúc muốn cất điện thoại lại vô tình bấm vào ảnh đại diện của Nguyễn Văn Văn trong Wechat, lại vô tình mở tin nhắn thoại cô gửi đến.

"Chu Hải, nói với tổng giám đốc Lộ của anh, cưới vợ về là để anh ta thương yêu chứ không phải để bỏ mặc."

"Đừng tưởng rằng tặng mấy món quà là có thể đẩy tôi đi!"

Sau khi bấm nghe, Chu Hải bối rối định tắt, nào ngờ lại bấm mở tin thứ hai. Anh ta mờ mịt, sau khi hai giọng nói kia phát ra hết mới lấy lại tinh thần.

Sau đó.

Anh ta nhìn Nguyễn Văn Văn, cũng đã nghĩ kỹ lời giải thích: "Mợ chủ, tôi không..."

Mi mắt của Nguyễn Văn Văn run lên, cắt ngang lời anh ta: "Vừa rồi ai gửi tin nhắn Wechat vậy, giọng nói… hung dữ quá."

"..." Chu Hải trợn tròn mắt, anh ta đã hoàn toàn tin tưởng bác sĩ, mợ chủ đúng là mất trí nhớ thật rồi, không thì sao ngay cả giọng nói của mình cũng không nghe ra.

Chu Hải nhìn Lộ Phong, anh không để ý. Anh không quen bị người khác ôm cánh tay nên đang cố rút ra, tiếc là mỗi lần anh rút ra được một chút thì Nguyễn Văn Văn lại chớp mắt ấm ức nhìn anh.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Chồng ơi…"

Lộ Phong buông xuôi, để mặc cho cô ôm.

Ban đầu anh nghĩ đây đã là cực hạn rồi, dù sao bình thường anh rất ghét tiếp xúc thân mật với người khác, không ngờ khi lên xe lại còn thân mật hơn.

Cô không ngồi lên bằng ghế trống mà nhất định phải ngồi lên đùi anh, anh từ chối, cô lại mím môi muốn khóc: "Em biết anh không thích em, em biết anh ghét em. Hu hu, không ai thích người không có mẹ cả, bố không thích, chồng cũng không thích. Em… em còn bị mất trí nhớ, em..."

Lộ Phong bị mấy chữ “em” của cô làm choáng váng, anh xoa xoa huyệt thái dương, thở dài, ôm eo kéo cô ngồi lên đùi mình.

Sau khi Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, tính cách cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ, những chuyện trước kia cô luôn xem thường bây giờ lại làm vô cùng trôi chảy.

"Chụt" một tiếng, cô hôn lên má anh một cái.

Bà Lộ không thích hôn, mỗi tháng khi bọn họ làm chuyện thân mật theo thông lệ, cô chưa từng để anh hôn, còn nói đó là: “Ngăn chặn virus lây truyền.”

Cô không muốn, anh không miễn cưỡng, kết hôn ba năm vẫn cứ lạnh nhạt như thế.

Lộ Phong thẳng lưng, ngẩn người.

Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu nhìn anh, nhớ đến lần đầu tiên gặp anh. Hôm đó trời trong gió nhẹ, cô và bạn cùng phòng đi nhà ăn, vô tình gặp anh và hiệu trưởng ra khỏi lớp.

Bạn cùng phòng của cô che miệng gào lên: "A, thấy không, anh chàng hoàn hảo của khoa Quản lý chúng ta, Lộ Phong."

Đây không phải lần đầu tiên cô gặp anh, nhưng là lần đầu tiên được nhìn thấy anh với khoảng cách gần như thế.



Dưới ánh mặt trời, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, gương mặt nghiêm túc ung dung. Dáng người của anh rất đẹp, cao ráo, ngay cả cái bóng cũng mê người.

Gió thổi tới làm sợi tóc anh bay lên, anh xoay đầu, ánh mắt anh và cô chạm vào nhau.

Trong giây phút đó, ngoài anh ra, thế giới của cô không tồn tại người nào nữa.

Anh là một nét chấm rực rỡ trong đời cô.

Sau đó, trong lúc vô tình cô biết ở sát vách có hàng xóm mới, vốn muốn làm quen tạo quan hệ tốt với láng giềng nên cô chủ động cầm hoa quả đi qua. Trong khoảnh khắc khi cửa mở ra, cô nhìn thấy gương mặt khiến tim mình đập mạnh, lập tức không thể hít thở được nữa.

Còn chuyện sau này, cô không nhớ được nữa, nhưng cô thật sự rất vui đối với việc anh trở thành chồng mình.

Cô vừa an ủi bản thân mình phải bình tĩnh, không nên dọa anh hoảng sợ, vừa cười nói: “Chồng ơi, anh thật tốt quá.”

Lộ Phong nghe cô gọi mà nổi da gà đầy mình. Anh bất chấp mặt mình có dính son hay không, nói: “Đổi cách xưng hô khác.”

Trước giờ Nguyễn Văn Văn chưa từng gọi anh như vậy, cách gọi này khiến anh có chút không quen.

“Vậy gọi là gì?” Nguyễn Văn Văn chớp đôi hàng mi, ngón tay gõ nhẹ cánh môi, ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời: “Gọi anh trai được đó.”

“Anh trai.” Chu Hải đang xem mail trên di động. Nghe thấy tiếng “anh trai” này, anh ta giật mình run tay, chiếc điẹn thoại trong tay rơi xuống đất.

Lúc khom người nhặt đồ, anh ta lại bất cẩn đυ.ng đầu một cái, không nhịn được “ui da” một tiếng

Lộ Phong nói: “Em chọc trợ lý Chu sợ đấy.”

Nguyễn Văn Văn mím môi, hai mắt ngời sáng như đang hỏi anh: Thế anh nói xem nên gọi thế nào?