Địch Nguyên hơi ngại ngại: “mình vẫn đang hồi tưởng về thao tác tay vừa nãy của đội trưởng Triệu mà, làm sao có thể làm nhanh được như vậy chứ...”
“Vậy thì cậu đi nhờ anh ta chỉ dạy cho đi. Nghe nói những người đứng đầu nghiệp vụ thì mỗi người đều có những tuyệt kỹ vô cùng đỉnh đấy, điều này đến bây giờ thì mình cũng tin là sự thật rồi.”
Ở văn phòng của đội trưởng, Cố Dật Hưng hay như đã phát hiện ra một đại lục mới.
“ể, socola ai mang đến vậy?” cũng chưa đợi người khác trả lời, anh ta trực tiếp móc ra một miếng đút vào trong miệng: “ừ, được đấy được đấy, độ đắng rất vừa phải. Ợ...”
“sao thế? Bị nghẹn à?” Triệu Dục Thành đang viết nhật ký huấn luyện ngày hôm nay, tiện mồm hỏi anh ta.
“Ờ không phải. Nhưng hình như là tôi ăn mất đồ của cậu thì phải...”
Cố Dật Hưng đưa một tấm thiệp cho anh, chữ viết rõ ràng đẹp đẽ, vừa nhìn là biết là chữ của con gái: “đội trưởng Triệu, huấn luyện vất vả, hãy chú ý sức khỏe nhé.”
“Đồ thần kinh.” Triệu Dục Thành cau mày nói, “chẳng lẽ sức khỏe tôi không tốt ư? tại sao còn phải bảo tôi chú ý sức khỏe?”
“Đây không phải là trọng điểm.”
“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”
“Trọng điểm là socola này là ai tặng? cậu không tò mò ư?
“Không. Kệ đi, sao phải quan tâm là ai tặng, dù gì thì tôi cũng không thích ăn, nếu cậu thích thì mang hết đi đi.”
Triệu Dục Thành viết xong chữ cuối cùng, cuối cùng cũng có thể thoải mái mà vươn vai một cái, đôi chân dài đầu duỗi sắp thò sang bàn bên cạnh rồi.
Cố Dật Hưng vậy mà lại không từ chối: “là cậu nói đấy nhé, đừng có mà hối hận, tôi đem chia cho các anh em khác ăn.”
“Không hối hận đâu. Còn nữa, cậu đi nói với Thẩm Tú Lệ là quản lý cho tốt những học viên nữ, ai mà có gan dám đi hối lộ giáo quan thì cẩn thận bị phạt đấy.”
“Đây gọi là hối lộ á? Đây rõ ràng là tỏ tình một cách âm thầm mà.” Cố Dật Hưng lắm bẩm trong miệng.
Câu này bị Triệu Dục Thành nghe thấy, anh quay đầu lại nói: “tỏ tình cũng sẽ bị phạt, đừng có quên mất tấm gương mới xảy ra cách đây không lâu.”
Cố Dật Hưng không cho là vậy: “thực ra loại chuyện này nào có thể quản lý được chứ, cậu thử nhìn 2 người đó đi...” Vừa nói thì anh ta ngước đầu ra hiệu nhìn về phía sân tập ngoài cửa sổ.
Trên sân tập thì còn có thể có ai nữa, chính là Ngải Hân và Địch Nguyên đang phải thu dọn sắp xếp vòi ống nước. Vả lại hôm nay 2 người còn vừa thu dọn lại còn cười nói rất là vui vẻ, bầu không khí rõ ràng hài hòa hơn hôm qua rất nhiều.
Nhất thời, Triệu Dục Thành cảm thấy bản thân mình hình như đã thực hiện một hình phạt sai lầm rồi. Chỉ bởi vì lúc chọn đối tượng phạt chưa cân nhắc kỹ lưỡng khiến cho hình phạt hình như biến thành một loại ân huệ thì đúng hơn, khiến anh có chút bực mình.
“Hai người họ đang yêu nhau?” Triệu Dục Thành hỏi.
“Dù gì thì là tên tiểu tử Địch Nguyên đó luôn muốn tiếp cận gần gũi hơn với Ngải Hân. Ngải Hân lạnh lùng lắm, sau lưng em ấy, các học viên nam đều gọi em ấy là tiểu mỹ nhân “băng sơn” , nên tôi cũng nhìn không ra, không biết là em ấy có ý với cậu Địch Nguyên kia không nữa.”
Triệu Dục Thành lại nhìn ra sân tập lần nữa, Ngải Hân đang che miệng cười, đột nhiên anh dùng giọng điệu khinh miệt mà nói: “vậy mà cũng được gọi là “băng sơn” à? Núi lửa còn chẳng nhiệt tình như cô ta. Kiểu con nhà giàu ai mà chẳng thích, kể cả có là mỹ nhân băng sơn cũng không ngoại lệ.”
“Ha ha, nhìn không ra đấy, hóa ra đội trưởng Triệu cũng rất thích nói đùa.”
“Không phải nói đùa, tôi không thích cái cô Ngải Hân này, mọi phương diện của cô ta đều còn nhiều thiếu sót.”
Cố Dật Hưng cũng không tiếp tục tranh luận với anh nữa, đem đống socola trên bàn để hết vào một cái túi: “tôi về ký túc xá đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé.”