Chương 9

Nửa đêm Ngải Hân đau bụng quá mà tỉnh giấc, lại sợ làm ồn tới Phí Tịnh và Cổ Tinh Tinh nên chỉ đành xoa xoa bụng, hết sức nhẹ nhàng cựa quậy, lật mình vài lần.

“Ngải Hân, cậu làm sao thế” Giường của Phí Tịnh và cô ở sát nhau, cô ấy thò tay qua rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người cô.

“Mình đau bụng kinh, không sao đâu, qua mấy ngày là hết ấy mà.” Ngải Hân cắn răng mà nói, cố gắng chịu đựng.

Một đêm này cô ngủ không ngon giấc, cho đến khi trời sáng, chuông báo thức kêu nhưng cô muốn đứng dậy rời khỏi giường cũng vô cùng khó khăn.

“Trời ơi...” Ngải Hân không thể chịu nổi những cơn đau quặn thắt của kỳ kinh, nên nói với Phí Tịnh: “Tịnh Tịnh à, phiền cậu chút nữa đi nói với Thẩm Tú Lệ một tiếng hộ mình, mình đến kỳ kinh rồi nên buổi chạy vào sáng hôm nay cho mình xin nghỉ.”

Buổi tập chạy vào sáng sớm theo thường lệ là 5 vòng, tổng là 2000 mét, nói dài thì cũng không phải là dài, nhưng nói ngắn thì cũng không phải là ngắn. Đối với những bạn nữ bị kinh đau không chịu được thì không hề phù hợp để thực hiện, vả lại ở đội huấn luyện mới, xét theo tình hình thực tế về tình trạng sinh lý của các bạn học viên nữ thì lúc bị kinh cũng được phép xin nghỉ.

Nhưng, vậy mà câu này lại bị Cổ Tinh Tinh nghe thấy.

Cô ta ngấm ngầm mà cùng Phí Tịnh đi ra ngoài, ngấm ngầm nhìn thấy Phí Tịnh thay Ngải Hân xin phép với Thẩm Tú Lệ xin nghỉ, rồi lại ngấm ngầm nhân thời gian ăn sáng, âm thầm mà gạch tên của Ngải Hân khỏi danh sách xin nghỉ phép trong cuốn sổ ghi chép của học viên trực nhật.

Điểm danh xong thì các học viên bắt đầu vào sân chạy, Ngải Hân cho rằng đã làm xong thủ tục xin nghỉ, vì vậy cô liền rút khỏi hàng ngũ, dự định đi sang một bên để làm nóng người chuẩn bị cho hoạt động tiếp theo.

Triệu Dục Thành một phát liền nhìn thấy cô.

“Ngải Hân, cô đang làm gì thế hả!”

Ngải Hân đơ người nói: “tôi...”

“Mau trở về hàng ngay, chạy bộ mau!”

“Tôi...”

“Tôi cái gì mà tôi, cô lấy tự tin ở đâu mà cảm thấy bản thân có thể làm khác với mọi người?”

Ngoại lệ ư! Triệu Dục Thành vậy mà lại coi kì kinh của con gái là đang “ làm mình làm mẩy”. Cho dù là La Chính Hào tính tình thô lỗ cục mịch thì đối với chuyện này cũng chưa từng làm khó học viên nữ. Triệu Dục Thành anh dù có sắt đá, ma quỷ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi ngay cả chuyện thường tình này mà cũng không hiểu chứ?

Huống hồ, Ngải Hân biết được việc anh đã dẫn dắt đội huấn luyện năm ngoái, anh cũng không phải là giáo quan không có kinh nghiệm.

“Tôi không có làm mình làm mẩy, tôi đã xin nghỉ rồi!”

“Có biết nói dối phải chịu hậu quả gì không hả?” ánh mắt của Triệu Dục Thành đột nhiên lại sắc bén lạnh lùng, giống như khoảnh khắc vào ngày hôm qua khi nhét đồng hồ vào tay cô vậy.

“Tôi không nói dối, tôi đã xin nghỉ rồi!” Ngải Hân vẫn kiên trì nói.

Đội ngũ đã chạy đi xa rồi, Thẩm Tú Lệ và Phí Tịnh – hai người biết rõ nội tình hoàn toàn không biết hai người họ xảy ra chuyện gì, nên cũng không thể thay Ngải Hân giải thích làm chứng.

“Tôi không có nhận được yêu cầu xin nghỉ của cô. Bây giờ mau vào hàng chạy cho tôi. 10 vòng, không được thiếu vòng nào cả.” Triệu Dục Thành lạnh lùng mà nói.

Ngải Hân tức đến phát run.

Tên đàn ông này lòng dạ hẹp hòi quá, cứ muốn trả thù cô mãi không thôi. Thấy được bản thân cô chịu đựng được hình phạt 2 ngày trước, cho nên đây là vẫn thấy cay cú chứ gì?

Thực sự cô không thể hiểu nổi cô đã chọc giận anh ta ở đâu, khiến anh ghét cô đến thế!

Ngải Hân đành phải cắn răng chạy vào đường chạy.

Cô chạy ở nơi cách đội ngũ rất xa, không hề có ý định chạy đuổi theo. Bụng cô cứ đau co rút từng trận, mấy lần suýt nữa là cô nhũn chân ngã xuống. Trong khoảnh khắc này, mũi Ngải Hân hơi sót, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống, đảo quanh khoang mắt, cô cố gắng nhịn để nước mắt không rơi xuống.