Chương 7

“Ngải Hân, mau ấn dừng ! mau ấn đi!” Phí Tịnh vội đến mức hét lớn với cô.

Lúc này Ngải Hân mới hoàn hồn, vô thức “tít” một tiếng ấn chiếc đồng hồ trong tay, trong phút chốc cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện gì vậy? vậy mà cô lại bị sự hoàn hảo của Triệu Dục Thành khiến cho kinh ngạc đến đơ người ra, quên mất là bản thân mình vẫn đang có nhiệm vụ phải tính giờ!

Nhanh chóng giơ đồng hồ lên nhìn, Ngải Hân liền thở phào một hơi, vô cùng vui vẻ mà hét lớn: “39 giây 24!”

“Oa, thật là đỉnh quá!” các bạn học nữ cũng đều vô cùng kinh ngạc mà hét lên.

Các bạn học nam cũng vô cùng khâm phục, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.

Ngược lại thì, Ngải Hân hơi đỏ mặt vì vừa nãy hình như do cô quá vui, rõ ràng bây giờ bản thân mình nên coi anh là đối thủ mới đúng, tại sao lại cảm thấy vui mừng chứ?

Chẳng lẽ là do suýt nữa cô khiến anh bị thua mất vụ cá cược này sao?

Như vậy thì có thể thấy được, thực lực của Triệu Dục Thành còn có thể nhanh hơn 39 giây 24. Đây quả là một giáo quan có năng lực nghiệp vụ chuyên nghiệp!

Địch Nguyên đơ người mất vài giây, hình như là do không dám tin vào mắt mình. Sáp lại gần Ngải Hân nói: “để mình nhìn xem nào?”

Ngải Hân đưa mặt đồng hồ qua, thành tích 39 giây 24 hiện trên màn hình.

“Đội trưởng Triệu, tôi phục rồi!” Địch Nguyên đột nhiên hét lớn tiếng với Triệu Dục Thành: “từ nay về sau anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!”

Triệu Dục Thành bước lớn về phía họ, cầm lấy cái đồng hồ từ tay của Ngải Hân.

“Vậy thì cút về hàng ngũ tập luyện cho cẩn thận đàng hoàng vào cho tôi. Tập hợp!”

Một tiếng hét lớn của anh khiến cho đội ngũ bởi vì vừa quan sát thử thách mà ngồi lác đác mỗi người một nơi lập tức đứng thành hàng. Ngải Hân cũng nhanh chóng chạy về vị trí của mình đứng thẳng lưng.

Lúc này mọi người không dám nói năng lung tung nữa. Triệu Dục Thành dùng thực lực của bản thân, cuối cùng cũng khiến cho đám học viên không biết trời cao đất dày này im mồm.

“Một đám ếch ngồi đáy giếng không có năng lực mà lại còn đòi trèo cao. Sau này ai còn dám nghi ngờ tôi thì cứ phá kỷ lục tôi trước đã rồi hẵng nói. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đứng ở chỗ này chịu sự huấn luyện của mấy người!”

Triệu Dục Thành bắt tay để ở sau lưng, đi đi lại lại ở trước hàng ngũ, to giọng mà khiển trách, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Ngải Hân hai lượt.

“Nhưng trước khi có thể chiến thắng được tôi, mấy cô cậu lấy đâu ra tư cách mà dám nói năng lung tung trước mặt tôi? ai cho cô cậu dũng khí?”

Ngải Hân bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt sắc bén của anh, trong lòng thầm trả lời: Lương Tịnh Như.

Sau khi kết thúc buổi tập luyện, Ngải Hân và Địch Nguyên lại đi làm công việc thu dọn vòi chữa cháy buổi thứ 2. Hôm nay Ngải Hân đã chừa rồi, nên đã tìm một đôi găng tay đeo vào để không động vào vết thương cũ.

“Đội trưởng Triệu thật là giỏi quá, thao tác tay lúc thắt dây thừng...” Địch Nguyên đặt vòi chữa cháy xuống rồi làm điệu bộ bắt chước động tác tay, cậu ấy vẫn còn đang hồi tưởng lại động tác hoàn mỹ của Triệu Dục Thành.

“Nhìn cậu kìa, mấy tiếng trước vẫn còn không phục người ta, mới chỉ khiêu chiến thất bại có một lần mà đã chịu khuất phục rồi ư?” Ngải Hân cười nhạo cậu ấy.

“Mình đây là ngưỡng mộ những người giỏi giang.” Địch Nguyên ngược lại cảm thấy lời cười chê của Ngải Hân như hũ mật ngọt, “haizz, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra ưu điểm của mình ư?”

“Ưu điểm gì cơ?”

“Không thù dai đó. Chỉ cần người đó có thể khiến cho mình tâm phục khẩu phục thì lập tức mình có thể quên và bỏ qua hết chuyện cũ.”

“Phụt!” Ngải Hân không nhịn được cười phá lên, “ưu điểm lớn quá ha, nếu như cậu có thể sắp xếp những cái vòi nước này nhanh lên một chút nữa thì ưu điểm này sẽ càng rõ ràng đấy.”