Chương 30

Mới vừa thò đầu ra, Từ Minh Châu đã bị lôi kéo vào nhà ăn điểm tâm, từ nhỏ Từ Minh Châu đã được người trong thôn yêu quý, càng không cần phải nói là thân thích trong họ.

“Bà, cháu tới tìm ông trưởng thôn.” Từ Minh Châu bị nhét một túi khoai lát, có chút bất đắc dĩ nói.

“Tìm ông lão kia làm gì, cháu ăn trước, bà giúp cháu đi tìm, giờ này chắc còn ngủ trên lầu.” Vợ trưởng thôn cười tủm tỉm, lại cầm không ít đồ ăn vặt ra.

Đây đều là đồ ăn vặt cháu trai bà thích ăn nhất, người bình thường tới bà cũng sẽ không lấy ra, nhưng Từ Minh Châu là đứa nhỏ bà thích nhất sau cháu trai mình.

“Aiz, bà ơi, đủ rồi đủ rồi, cháu ăn không hết đâu.” Từ Minh Châu thật sự cự tuyệt không được. “Nhanh ăn đi, nhanh ăn đi, bà gọi người cho cháu.”

Từ Minh Châu thật sự không cự tuyệt được, chỉ có thể ăn khoai lát trong tay.

Nhưng mà, khoai lát này ăn rất ngon. Từ Minh Châu nhịn không được nhìn nhìn tên nhãn hiệu, lần sau có thể mua thêm một chút.

Vừa lúc ăn xong một túi, liền nhìn thấy ông trưởng thôn chậm rì rì từ trên lầu đi xuống. “Nha, tiểu Châu Châu tới rồi, tìm ông có việc gì?”

Không biết vì cái gì từ nhỏ trưởng thôn đã thích gọi cô là tiểu Châu Châu, mỗi lần nghe tựa như đang gọi heo, bất quá cô biết đây chỉ là một cách gọi thân thiết.

“Ông ạ, cha cháu kêu cháu tới tìm ông, trong nhà có khách nên mời ông qua ạ.” “Tiếp khách? Làm sao vậy?” Trưởng thôn đặt chén trà trong tay xuống.

“Hôm nay nhà cháu sửa chuồng heo, trong thôn có không ít người tới hỗ trợ, giữ mọi người lại ăn cơm chiều, cho nên cha cháu mời ông qua ăn ạ.”



“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Nói xong hô một tiếng lên lầu, “Lão bà, buổi tối tôi qua nhà Viễn Sơn ăn cơm, đừng chờ tôi.”

“Được rồi, đi đi. Đúng rồi, bảo Châu Châu cầm theo đồ ăn vặt để ăn.” Vợ trưởng thôn nhô đầu ra nói.

“Đã biết.” Trưởng thôn nhìn nhìn Từ Minh Châu, cuối cùng lấy ra một cái túi từ ngăn tủ bên cạnh, đựng hết tất cả đồ ăn vặt trên bàn.

Cha Từ không nghĩ tới để con gái đi mời trưởng thôn, cuối cùng mời được trưởng thôn, lại xòn xách theo một túi đồ ăn lớn, nhịn không được trừng mắt nhìn cô một cái.

Từ Minh Châu tỏ vẻ mình rất ủy khuất, ông trưởng thôn lấy hết mọi thứ, cô không muốn lấy, ông dứt khoát tự mình xách theo, con còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể tự mình xách đi.

“Chú, tới, nhanh vào ngồi đi.”

Cha Từ và trưởng thôn cùng tiếp khách, khách và chủ đều vui vẻ.

Chờ đến khi mọi người đều đi về, ba người cha Từ, Từ Minh Châu cùng với trưởng thôn ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm. Đương nhiên Từ Minh Châu chỉ ngồi giúp rót nước.

“Đúng rồi, Viễn Sơn, chuyện lúc trước?” Trưởng thôn nhớ tới cái này liền buồn bực, từ khi được giao nhiệm vụ, lâu lâu cấp trên liền gọi bọn họ lên trấn dò hỏi tiến độ.

Bởi vì chuyện này gần đây buổi tối ông đều mất ngủ, cho nên lúc Từ Minh Châu tới tìm thì ông vẫn đang ngủ.



“Chuyện này tạm thời cháu cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt.” Gần đây cha Từ cũng đang nghĩ chuyện này, nhưng lại hoàn toàn không có manh mối.

Từ Minh Châu ở bên cạnh nghe như lọt vào sương mù, sự tình gì, còn không thể nghĩ ra biện pháp, trong lòng nghĩ, trong miệng cũng hỏi ra.

“Sự tình gì ạ? Ông trưởng thôn, ông nói cho cháu một chút, biết đâu cháu có thể giúp được gì đó.”

“Châu Châu, đừng quấy rối, ra bên cạnh chơi đi.” Ngữ khí cha Từ có chút nghiêm khắc, đây là đại sự, trẻ con không thể nói giỡn.

“Không có việc gì, không có việc gì, Viễn Sơn, sao lại mắng tiểu Châu Châu, hiếm khi người trẻ có tấm lòng này, hơn nữa cũng không phải chuyện gì quan trọng, không chừng con bé thật sự có biện pháp.” Trưởng thôn cắt lời cha Từ, ngay sau đó kể lại mọi chuyện.

“Này không phải rất đơn giản sao, nếu không hấp dẫn được nhà đầu tư, vì sao chúng ta không tự đầu tư, cháu thấy việc buôn bán thịt heo quê sạch cũng rất tốt.” Ngày đó cô đi theo anh trai, quả thực chính là cung không đủ cầu.

Thịt heo chính là một nhu yếu phẩm trong sinh hoạt, hiện tại điều kiện sống tốt, trên bàn ít nhất có một, hai món mặn, nói nữa dù chỉ bán cho những lò mổ kia cũng có thể kiếm không ít tiền.

Lời này thật sự làm cha Từ và trưởng thôn phải suy nghĩ, đúng vậy, vì sao mình tự làm nhà đầu tư. Nhưng nghe câu nói kế tiếp của Từ Minh Châu , trưởng thôn lại nhịn không được lắc lắc đầu.

“Lúc trước không phải chưa ai từng thử nuôi heo, nhưng cuối cùng có dịch heo, lỗ sạch vốn.” Trưởng thôn cười khổ mà nói.

Nhưng trong lòng cha Từ bắt đầu suy tư chuyện này. Nhịn không được dùng khóe mắt liếc liếc con gái.

Không chừng kế hoạch này có khả năng thành công.