Chương 9

26.

Tôi ở chỗ ứng Thư nghỉ ngơi mấy ngày, cả người đều vô cùng thoải mái, đạt được thỏa mãn cực lớn đấy, chỉ ăn ngủ nghỉ. Thậm chí đến cả Tiểu Hắc cũng béo lên, chó mập lắm lông đã nặng gấp đôi lúc được tôi nhận về nuôi.

"Cơ thể của nàng khá đặc biệt, có muốn ta giúp kiểm tra một chút...?"

"Ta..."

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn giúp nàng loại bỏ ấn ký với Giang Mục."

Thấy tôi không nói gì Ứng Thư chỉ bật cười: "Ta biết hắn bị nàng đánh dấu, đúng không? Không có chuyện gì có thể qua mắt được ta đâu."

Anh luôn như vậy, không nói gì, chỉ quan sát là có thể nhanh chóng nhận ra những điểm bất thường xung quanh cuộc sống, kể cả đến việc tôi đang nghĩ gì Ứng Thư cũng có thể dễ dàng đoán được.

"Được."- Tôi đồng ý yêu cầu của anh nhưng vẫn cẩn thận đeo vào cổ tay một chiếc vòng bằng cỏ do chính tay mình làm, chiếc vòng tay bình thường có bốn hạt hoa piranha, tôi có thể tự bảo vệ mình hoặc tấn công người khác bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào tôi muốn.

27.

Tôi bước vào cabin thử nghiệm với bộ quần áo bảo hộ đặc biệt.

Nhiều loại đèn kiểm tra khác nhau quét toàn bộ cơ thể tôi trong hai mươi phút. Đủ màu ánh sáng xanh đỏ nhảy loạn xạ khắp người nhưng tôi lại chẳng có phản ứng gì. Chỉ đơn giản là cảm thấy hơi tê tê. Khi tôi bước ra, báo cáo kiểm tra đã ở trên tay Ứng Thư, anh khẽ lật rồi đọc kĩ từng dòng, một tay che mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tôi nhìn thấy sự phấn khích trong từng hành động của Ứng Thư.

Thấy sự xuất hiện của tôi, anh ấy đẩy bản báo cáo kiểm tra đến trước mặt tỏ ý muốn để tôi xem rõ hơn.

"Kết quả khám nghiệm thật đáng kinh ngạc, An An. Nàng là dị nhân đầu tiên xuất hiện trong toàn bộ thiên hà của chúng ta."

"Có năng lực đặc biệt, nhưng không thể bị đánh dấu. Không có tuyến nhạy cảm... nàng có biết điều này nghĩa là gì không?"

Tôi lắc đầu, anh nói tiếp: “Ở đây, ai cũng có thể bị đánh dấu, nếu không muốn bị đánh dấu thì chỉ có thể phá hủy tuyến nhạy cảm của mình. Tuy nhiên điều này tất nhiên sẽ gây ra tổn thương lớn cho cơ thể, trong thời gian ngắn sẽ bị phân hóa thành tuyến thứ hai. Tuy nhiên nàng không cần vô hiệu hóa tuyến này để không bị đánh dấu. Có nghĩa là... nàng không có điểm yếu."

28.

“Còn việc giải trừ trói buộc thì sao?” - Tôi không nén nổi tò mò hỏi câu hỏi mà tôi quan tâm nhất.

"An An, nàng có chắc mình muốn hủy bỏ mối liên kết này không? Không tò mò tại sao mọi người đều muốn đánh dấu kẻ khác?"

"Đánh dấu người khác có nghĩa là có thể hấp thụ tiềm năng sức mạnh của kẻ đó. Nếu nàng hủy bỏ nó, dị năng của nàng cũng vì thế mà sẽ bị yếu đi."

“Ta không muốn liên quan tới nó nữa, ta muốn phá hủy mối liên kết này." Bản thân tôi không cho phép mình dựa vào người khác để mạnh hơn, tôi cần sự độc lập.

Nụ cười trên miệng Ứng Thư càng lúc càng rõ hơn: “Muốn giải trừ hoàn toàn cần phải có một loại thảo dược vô cùng quý. Loại thảo dược này rất hiếm, ta sẽ phái người giúp nàng tìm ra, có tin tức gì sẽ báo cho nàng biết. Trước đó, phòng thí nghiệm đã phát triển một thuốc, có thể từ từ phá vỡ kết nối... An An, nàng có cần nó không?"

Chắc chắn là có!

"Ta cần." - Ta trả lời, cơ hồ không có chút do dự.

“Phải làm sao đây?" - Ứng Thư cười nhìn tôi. - “Ta cũng không muốn nàng rời đi, đến với con mèo ngu ngốc ngoài cửa sổ…”

Lúc này tôi mới chú ý tới Giang Mục vẫn chưa rời đi, đôi tai mèo của hắn áp sát vào cửa kính, tay đặt lên bệ cửa sổ, mặt cau mày cố gắng nghe xem chúng tôi đang nói gì.

"Dạo này hắn rảnh rỗi quá thể. Nhưng đừng lo, từ ngoài cửa sổ này không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Có thể hắn đã tìm đến được đây nhờ mùi hương quen thuộc trên cơ thể nàng."

Tôi nhìn Giang Mục ngoài cửa sổ đang cười toe toét, khóe miệng giật giật vài cái: "Sao không đuổi hắn đi?"

Ứng Thư ung dung cho miếng bánh vào miệng: “Ta không muốn gây ra thương vong không cần thiết.”

29.

Tôi bắt đầu uống thuốc ngăn chặn.

Cũng bắt đầu trở lại làm vườn. Lông của Tiểu Hắc cũng trở nên khỏe hơn, óng mượt vô cùng.

Sức mạnh dị năng của tôi phát triển không mấy khả quan nhưng tiểu Hắc thì vẫn len lén đến phòng thí nghiệm "nhảy" vài vị thuốc cho ta.

Ứng Thư sau khi phát hiện ra thì lập tức cấm không cho phép tiểu Hắc vào nữa, nói rằng trong phòng thí nghiệm còn một vài vị thuốc nữa chưa nghiên cứu xong, khi nào hoàn thành sẽ đưa tôi thành phẩm hoàn chỉnh.

Bất quá tôi cảm thấy cường hóa năng lực cũng không có tác dụng, có lẽ ở thế giới này muốn cường hóa năng lực, chỉ có thể đánh dấu người khác, đây thực chất là một loại cướp đoạt tài nguyên.

Ứng Thư thấy tôi rất gắn bó với Tiểu Hắc nên từ đâu đó mang về một đống đồ chơi cho chó, trong đó có những quả bóng nhỏ và đĩa ném...

Dù hôm nào tôi quên cất những món đồ chơi này đi thì ngày hôm sau chúng cũng sẽ được xếp ngay ngắn trong góc. Lúc đầu tôi còn tưởng là Ứng Thư giúp sắp xếp, cho đến một đêm tôi không ngủ được nên ra ngoài hóng gió. Làn gió nhẹ ban đêm khiến tôi cảm thấy thoải mái, tâm trạng như được thả lỏng. Cho đến khi tôi nhìn thấy Giang Mục đang ngồi xổm trên bãi cỏ, chơi với một quả bóng nhỏ mà Tiểu Hắc chơi chán, khi mệt mỏi hắn nằm trong góc ôm quả bóng đi ngủ. Toàn bộ hành động của Giang Mục tôi đều đã chứng kiến hết, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Một mớ cảm xúc hỗn lộn.

Tôi nhẹ nhàng bước tới, làn gió thổi bay tay áo ngắn trắng của hắn, lúc này đây, tại sao tôi lại thấy hắn tựa thiên thần ngủ dưới ánh trăng?

Cảm nhận được có người bước tới, Giang Mục uể oải mở mắt ra, đôi hàng mi khẽ rung lên: “Tôi đang... nằm mơ sao?"

Hắn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.

Tôi thở dài: “Về sớm đi, khuya sẽ lạnh đấy.”

Thiếu niên bừng tỉnh ngay lập tức khỏi thứ được coi là "mộng cảnh", đuôi hổ lập tức vểnh lên, xù lông khi hắn đứng dậy.

"Tôi xin lỗi... Tôi không theo dõi em... Tôi cũng không muốn dùng vũ lực để đưa em đi... Chỉ là... quả bóng này có mùi giống em... Tôi..."

“Không sao đâu.” Tôi ngắt lời Giang Mục.

Thú Vương nhìn tôi như thể cố gắng tìm thấy trong đáy mắt sự quan tâm của tôi dành cho hắn. Nhưng không, ánh mắt tôi bình thản như vũng nước lặng, một vẻ bình thản đến sợ của vũng nước sau mưa phản chiếu bầu trời trong xanh. Không xám xịt cũng chẳng có mây.

Giang Mục không giấu được sự thất vọng nhưng cuối cùng cũng nắm lấy tay tôi trước khi tôi quay người bỏ đi.

"Em không muốn biết hai cây kim bạc trước kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra sao?"

30.

"Chỉ là những người có ác cảm với tôi làm ra thôi."

“Đúng vậy, nhưng em không thắc mắc tại sao tôi không cho em biết?" - Hắn giữ chặt cổ tay tôi, ghì mạnh đầy sự áp chế. - “Bởi vì em là tất cả những gì tôi trân trọng.”

"Tôi vốn tưởng rằng chỉ cần tôi ở đây, tôi có thể bảo vệ em, nhưng rốt cuộc... Ngay cả khi em trong tầm mắt của tôi thì vẫn dễ dàng bị

người tôi tin tưởng và bảo vệ suốt hai mươi năm nay làm tổn thương..."

“Tôi cũng đã rất sợ hãi… Lúc đầu tôi nghĩ đơn giản chỉ vì sợ dị năng của mình bị suy yếu, nhưng khi bác sĩ đưa cho tôi thuốc gây tê vùng dị năng, tôi vẫn từ chối…”

"Lúc đấy cơ thể em không còn chút hơi ấm nào. Tôi sợ nếu mình uống uống thuốc sẽ mất đi cách cuối cùng để liên kết với em..."

Từ bao giờ chúng tôi đã xưng hô xa cách như thể người dưng đến vậy?

Đầu tôi bắt đầu ong ong, trong lòng xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp: “Vậy tại sao anh không nói cho em biết…”

"Nói cho em biết? Rằng Giang Mục tôi không có năng lực bảo vệ em? Nói cho em biết... rằng người tôi luôn bảo vệ và tin tưởng suýt chút nữa đã gϊếŧ em?"

Hắn cúi đầu nói: "Tôi không muốn, Giang Mục này cả đời chưa bao giờ đứng thứ hai."

Đột nhiên có điều gì đó lay động trong tâm trí tôi.

"Có thể nói, tôi không biết dáng vẻ của bản thân khi thích một người là như thế nào bởi vì hai mươi năm mỗi ngày tôi đều phải khổ luyện. Từ khi sinh ra và bị phát hiện siêu năng lực, tôi đã buộc phải trưởng thành theo sự kỳ vọng của mọi người... Ước gì tôi có thể cắt đứt được cảm xúc và mong muốn sâu trong tim mình,,,"

"Nhưng em không thể nói rằng tôi đã không quan tâm đến em. Kỳ thật nếu chúng ta kết hôn, phần lớn phụ nữ ở đây sẽ đổi tên theo chồng. Tôi đã nghĩ ra một cái tên hay cho em..."

"Tên?"

"Lý Oánh Thương, An Khiết Ly Na, Anh Tuyết Vũ Hàm Linh, An Tháp Lợi Á, Lưu Ly Vũ, Lôi Nguyệt Ái Nhã, Huyệt Lệ Si, Hi Mông Ánh, Nguyệt Lam, Lam Anh, Biếc Điệp, Lệ Hinh, Lôi Kỳ Lạc, Nhan Diên..."

Tôi vội lấy tay chặn miệng hắn lại: "Suỵt,... anh có chắc là MỘT cái tên không?"

"Tôi..."

Nghe hắn luyến thoắng một hồi tự nhiên tôi cũng cảm thấy mình may mắn khi chưa cưới chồng. Cái quái gì đang xảy ra ở cái thế giới này vậy?

Đột nhiên hắn xích lại gần tôi, buộc mắt phải đối mắt, buộc tôi phải nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Mục: "Tôi cả đời này... chỉ chịu thua trước một mình em thôi."