Chương 27: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (27)

“Thẻ thân phận của tôi đâu!” Đạo sư xoa nắn thẻ thân phận trong tay, thẳng đến khi con số 01 hiển lộ ra, ý đồ của ông ta là làm mình trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tròng mắt vẫn đỏ tươi như máu: “Xem ra Lưu Nguyệt Nha đã chết, không sao cả, cô trả tôi thẻ thân phận, tôi có thể không truy cứu chuyện cô ăn cắp.”

“Đương nhiên không thể truy cứu chuyện tôi ăn cắp.” Tề Sanh rốt cuộc cũng cảm giác phổi được thoải mái hơn một chút, mới chậm rãi đứng dậy: “Bởi vì căn bản không phải tôi lấy, là chàng trai mã số 06 cầm thẻ thân phận của thầy, bởi vì cậu ta tiến vào phòng bếp ô nhiễm quá độ nên đã tự sát.”

“Tiểu Minh tự sát?” Nghe tin dữ, Bạch Như và Viên Kiến Quốc đều lâm vào sợ hãi.

Từ lúc bắt đầu, biểu hiện của Tiểu Minh đã vô cùng ưu dị, người như vậy mà lại tự sát!

Đạo sư hung tợn nghiến răng răng, thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt hết sức dễ thấy.

“Lại là chiêu này, cô đẩy tôi trộm điện thoại cho Lưu Nguyệt Nha, lại muốn đẩy tội trộm thẻ thân phận cho mã số 06, cô cảm thấy người đã chết đều có thể tùy tiện nhận tôi sao?”

Tề Sanh nhún vai: “Bằng không thì sao? Không có chứng cứ, thầy đang muốn trái với quy tắc trừng phạt em sao?”

Đạo sư nhìn chằm chằm Tề Sanh: “Hiện tại tôi có hoài nghi cô ăn cắp, tuy rằng không thể trực tiếp làm cô chết, nhưng bằng vào hành vi cô đập bể di động, tôi có thể trừng phạt cô, tôi bảo đảm, cô nhất định sẽ thích sự trừng phạt của tôi.”

Bạch Như cắn răng, túm túm góc áo Tề Sanh: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả ơn cô.”

Cái gì?

Bạch Như lên trước, lần đầu tiên nhìn thẳng khuôn mặt quỷ dị khủng bố: “Đạo sư tiên sinh, di động thật ra là em......”

“Di động là Bạch Như phát hiện từ chỗ Lưu Nguyệt Nha!” Tề Sanh vội vàng đánh gãy.

Cô biết Bạch Như muốn làm cái gì, cảnh sát sắp tới rồi, Bạch Như muốn chia sẻ một chút tội danh trên người cô, để cô không bị chết đi.

Nhưng mà, chỉ dựa vào chuyện phát hiện di động mà đạo sư lại có thể làm lơ phòng hộ của phòng ngủ tiến vào phòng ngủ, chứng minh nếu phạm phải cái tội trộm di động này, tuyệt đối là phải chết!

Cho nên cô không thể để Bạch Như nói ra câu nói kia.

Bạch Như không biết vì sao Tề Sanh cản cô ấy lại, từ Tề Sanh bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, biết cô ấy nhất định đã nói sai rồi.

Sắc mặt cô ấy lập tức trắng bệch, yên lặng lui trở về, đấu tranh ở cấp bậc này, cô ấy không kéo chân sau cũng đã rất tốt.

Sau khi Tề Sanh ho khan xong, yết hầu rốt cuộc cũng đã thoải mái hơn chút.

“Nhưng mà ngài muốn lợi dụng quy tắc trừng phạt em, có phải thiếu công cụ gì hay không.”

Cô nhìn về phía tay đạo sư, nơi đó trống trơn, hẳn là nên cầm thước dạy học màu đỏ bị Tiểu Minh trộm ra ngoài, lúc trước cô đã lợi dụng thời gian rảnh nhét vào dưới đáy giường.

Chỉ cần trước khi cảnh sát đến, đạo sư không tìm thấy thước dạy học, liền không thể hành sử quyền lợi.

Vừa rồi khi đạo sư quyết định trừng phạt cô, không phải trực tiếp mang cô đi ra ngoài phòng khách, mà là về phòng trước, mới phát hiện thẻ thân phận bị đổi, điều này chứng minh trừng phạt cần phải có điều kiện, điều kiện này, chính là thước dạy học màu đỏ đặt ở trong phòng bảo tồn của đạo sư.

Biểu tình của đạo sư càng thêm điên cuồng, da thịt từng chút bóc ra từ trên người.

Ông ta tức muốn hộc máu mà gào rống: “Thước dạy học ở nơi nào!”

Lấy chiều dài của thước dạy học, cũng không thể bị giấu ở trên người, cho nên nhất định còn ở trong phòng.

Đạo sư không rảnh lại quản Tề Sanh, cúi người đi tra ngăn kéo trên bàn.

Ông ta cũng chịu quy tắc không thể làm hư hao của công, mỗi một động tác đều thật cẩn thận.

Bàn, không có.

Băng ghế, không có.

Đạo sư tinh tế tìm kiếm, không buông tha bất luận chỗ khả nghi nào.

Ông ta đến ván giường đối diện Tề Sanh, giường mã số 01.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Tề Sanh liền để thước dạy học trên giường mã số 03 của mình.

“404 mở cửa!” Tiếng kêu cửa vang dội trộn với tiếng phá cửa truyền đến, ở trong tai mấy người giống như tiếng trời.