Dịch: Anh Nguyễn
Đào Hành có một người anh cùng cha khác mẹ tên là Đào Châu. Đào Châu là con trai cả của Đào gia và là người thừa kế hợp pháp của Đào gia, còn Đào Hành chỉ là một đứa con ngoài dã thú, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên ngoài, không thể nhìn thấy ánh sáng.
Đào Châu và Tần Văn Nguyên là bạn thời thơ ấu. Họ có một mối quan hệ sâu sắc từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, ở bên nhau từ mẫu giáo đến cấp hai. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cả hai cùng nhau thú nhận quan hệ với gia đình. Họ bị cha mẹ đánh mắng nên đã cùng nhau bỏ trốn ra nước ngoài. Cả hai đều học xong đại học và làm việc bán thời gian ở nước ngoài, sau đó trở về Trung Quốc để bắt đầu kinh doanh. Họ yêu nhau rất sâu đậm nên cũng đã kết hôn không lâu sau đó, điều này đã trở thành câu chuyện nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Còn Đào Hành chỉ là con ngoài giá thú, kém Đào Châu và Tần Văn Nguyên 6 tuổi, nhưng cậu luôn chú ý đến hai người họ.
Từ khi biết mình thích đàn ông, tất cả những gì cậu nghĩ đến chỉ là Tần Văn Viễn. Đối tượng đầu tiên trong mộng tinh của cậu chính là hắn, hắn cũng là người lần đầu tiên cậu muốn ở bên đến hết cuộc đời, nhưng cậu biết Tần Văn Viễn là một viên ngọc, là vầng trăng mà cậu không thể chạm tới. Vì vậy cậu không bao giờ xuất hiện trước mặt họ, mà chỉ đứng nhìn từ xa thôi.
Không ai ngờ rằng Đào Châu lại chết trong một vụ tai nạn sau 4 năm chung sống, thi thể của anh ấy cũng không thể tìm thấy.
Sau khi Đào Châu rời đi, Tần Văn Nguyên đắm chìm trong đau khổ hồi lâu, nỗi buồn khiến hắn nghiện rượu và sa đọa, hắn không có gì không dám làm. Tần Văn Nguyên cũng tìm bạn tình khắp nơi, mỗi ngày một lần, thậm chí hai lần một ngày là chuyện bình thường.
Ai mà không biết chuyện tình của Tần Văn Nguyên, con trai cả nhà Tần, thuộc tầng lớp thượng lưu thành phố A, lại không biết những người anh đang tìm đều giống như người vợ đã chết của hắn là Đào Châu chứ, dù chỉ là một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt. Khi nói về Tần Văn Viễn, ai cũng bảo hắn là một người lãng mạn nhưng cũng rất đáng sợ.
Đào Hành xuất hiện một năm sau cái chết của Đào Châu và đúng như dự đoán, cậu đã bị Tần Văn Nguyên bắt giữ. Tần Văn Nguyên hỏi tên cậu là gì, cậu cũng nói thật: "Tôi tên Đào Hành và tôi là em trai của Đào Châu."
Tần Văn Nguyên không đến cậu, có lẽ ngay cả Đào Châu cũng không biết. Tần Văn Nguyên đã cử người đến điều tra đánh tính của cậu và không mất nhiều thời gian để hắn cầu hôn cậu. Đào Hành lúc đó thật sự đã choáng váng. Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ là người yêu của Tần Văn Nguyên một thời gian như những người đó. Khi đến thời điểm, cậu sẽ bị đá.
Trước khi cậu bước vào cuộc đời hắn, cậu đã chuẩn bị tinh thần, cho dù có bị đá cũng không sao, chỉ cần cậu có thể ở bên cạnh hắn là được. Dù là một ngày hay một giờ, cậu cũng không dám mơ thấy Tần Văn Nguyên sẽ nói rằng hắn muốn cưới cậu.
"Tôi sẽ đối xử tốt với em và tôi sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn."
Đây là những gì Tần Văn Nguyên đã nói khi cầu hôn cậu và Đào Hành đã đồng ý.
Cậu vốn tưởng rằng mình có thể trở thành Đào Châu thứ hai, nhưng rốt cuộc thì cậu đã quá ngây thơ, thất bại trong việc trở thành Đào Châu mà lại đeo xiềng xích gọi là " Đào Châu".
"Tại sao anh ấy lại cứ lưu luyến như vậy?"
Đào Hành không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần, nhưng đương nhiên không có người trả lời cậu.
Mặt trời bị mây đen che phủ, trời sắp mưa rồi. Đào Hành đứng dậy phủi mông đi ra khỏi khu vực nghĩa trang. Tài xế dựa vào xe hút thuốc, thấy cậu tới liền vội vàng nói: “Thưa cậu, cậu Tần gọi điện hỏi cậu đang ở đâu và tại sao cậu không đến đài truyền hình.”
Đào Hành lấy điện thoại di động ra, phát hiện Tần Văn Nguyên đã gọi cho cậu mấy lần, nhưng điện thoại ở chế độ im lặng nên cậu không nghe thấy.
Cậu bấm số của Tần Văn Nguyên, đối phương nhanh chóng bắt máy: "Em đang ở đâu?"
“Chỉ đi loanh quanh thôi." Đào Hành nói, “Có chuyện gì không?”
"Tại sao em lại nói dối tôi? Em không đến đài truyền hình, tại sao em lại nói dối tôi là đi thử giọng?"
Đào Hành dừng một chút, "Xin lỗi."
Tần Văn Nguyên trầm giọng nói: “Bây giờ đến công ty, chúng ta cùng nhau đi ăn tối.”
"......Được rồi."
Tài xế đưa Đào Hành đến công ty của Tần Văn Nguyên, trên đường giải thích: “Tôi không nói với Tần tiên sinh rằng cậu không đến đài truyền hình, cho dù có mười dũng khí thì tôi cũng không dám.”
Đào Hành thản nhiên nói: "Tôi biết, tôi không trách anh."
Tần Văn Nguyên muốn biết tung tích của cậu, hắn tự sẽ có cách, không cần lãng phí thời gian hỏi tài xế.
Xe chạy xuống tầng dưới của công ty. Thư ký của Tần Văn Nguyên đã đợi ở cổng rất lâu. Sau khi Đào Hành xuống xe, cậu nhìn chằm chằm vào bốn chữ "Tập đoàn Châu Nguyên" trên tường của tòa nhà cao tầng, rồi bước vào tòa nhà dưới sự dẫn dắt của thư ký.
Cô Trương đưa cậu lên lầu, dẫn cậu đến cửa phòng làm việc của Tần Văn Nguyên rồi rời đi. Đào Hành đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tần Văn Nguyên đang ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu.
“Lại đây.” Tần Văn Nguyên đặt tài liệu xuống, vẫy tay với cậu, “Lại đây."
Đào Hành đi tới, bị Tần Văn Nguyên kéo ngồi lên đùi hắn, Tần Văn Nguyên tự nhiên hôn lên má cậu nói: "Hôm nay em đi đâu?"
Đào Hành để cho hắn hôn mình, đáp: "Buổi chiều đi mua sắm, mua quần áo, ăn uống trà."
Tần Văn Nguyên:"Ừm.” một tiếng và hỏi cậu: “Tại sao em lại nói dối tôi?”
Đào Hành rũ mắt xuống, "Tôi không muốn làm khó anh."
“Chuyện này tôi đã biết rồi,” Tần Văn Nguyên ôm chặt eo cậu,"Tôi sẽ cho em một lời giải thích, sẽ không làm em bị thiệt."
Đào Hành còn chưa kịp nói, bỗng nhiên thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu vô thức kêu lên, Tần Văn Nguyên đã bế cậu đi vào phòng nghỉ.
Tần Văn Nguyên đá tung cửa phòng nghỉ, đặt cậu lên giường bên trong. Đây là nơi Tần Văn Nguyên nghỉ trưa. Thỉnh thoảng hắn ngủ ở đây vào ban đêm khi công việc bận rộn. Mặc dù nó không lớn nhưng nó có mọi thứ hắn cần và cách bố trí cũng rất gọn.
Tần Văn Nguyên đè cậu xuống giường hôn. Nụ hôn đã lâu không gặp khiến Đào Hành gần như thích thú ngay lập tức. Cậu vòng tay qua cổ hắn, nhiệt độ trong phòng nghỉ nhanh chóng tăng lên.
Lăn lộn qua lại cũng đã một tiếng, Tần Văn Viễn ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Hắn quấn khăn tắm cho cậu, đặt cậu lên giường, sau đó xoay người đi đến tủ quần áo nhìn xem.
Ở đây có một tủ quần áo, trong đó có quần áo của Tần Văn Nguyên và Đào Hành. Tần Văn Nguyên chọn một bộ vest đơn giản, đặt lên lưng ghế bên cạnh, quay người giúp Đào Hành lau tóc.
Đào Hành không thấp, nhưng thân hình lại mảnh khảnh nên khi cuộn tròn hai chân bắt chéo trên giường. Tần Văn Nguyên trùm khăn tắm lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó lấy quần áo mặc vào cho cậu.
Sau khi mặc áo vào, Tần Văn Nguyên cúi xuống giúp cậu mặc quần và đi tất, nửa quỳ trên sàn, ôm lấy cổ chân Đào Hành, xỏ tất mới vào chân cậu, sau đó xỏ giày vào.
Cuối cùng hắn cũng đứng dậy, cởi khăn tắm và mặc quần áo.
Đào Hành ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng của người đàn ông, mũi đau nhức.
Cả hai tới một nhà hàng cao cấp gần công ty để ăn tối. Buổi chiều Tần Văn Nguyên đã đặt bàn trước, người phục vụ dẫn bọn họ đến một phòng riêng. Sau khi họ ngồi xuống, người phục vụ hỏi Tần Văn Nguyên, "Ngài có muốn lên món ngay bây giờ không?"
“Chờ một chút.” Tần Văn Nguyên nói, “Đưa đồ tôi chuẩn bị vào trước.”
"Vâng."
Không lâu sau, hai người phục vụ bước vào với một chiếc bánh sô cô la xinh đẹp có nến bên trên và dòng chữ: Chúc mừng kỷ niệm 1 năm ngày cưới.
"Bảo bối." Tần Văn Nguyên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp và mở nó ra sau khi người phục vụ bước ra ngoài, “Đây là quà sinh nhật, tôi đã chuẩn bị nó vào tháng trước, em có thích nó không?”
Một chiếc đồng hồ đắt tiền với mặt số màu xanh ánh sao, mặt trong dây da có khắc chữ "Hành” rất đẹp và rất chi tiết.
Tần Văn Nguyên lấy đồng hồ trong hộp ra, nắm tay Đào Hành giúp cậu đeo vào, nhưng Đào Hành đột nhiên rút tay lại, nhìn Tần Văn Nguyên nói: “Chúng ta ly hôn đi. "