Chương 4: Tôi không đồng ý

Dịch: Anh Nguyễn

Chắc không nghe rõ nên Tần Văn Nguyên nói: “Em nói cái gì?"

Đào Hằng hít sâu một hơi, nói: "Ly hôn đi, tôi không muốn gì cả, chúng ta ly hôn, tôi sẽ dọn ra ngoài."

“Không." Tần Văn Nguyên nói, “Tôi không đồng ý."

"Tại sao?"

“Không có lý do gì cả, tôi không đồng ý.”

Đào Hành trong chốc lát nhìn thấy sương mù trong mắt Tần Văn Nguyên, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện hắn chỉ hơi cau mày, ngay cả khi nói từ chối, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh, "Tôi sẽ không ly hôn với em, em không thể đi đâu cả."

“Tần Văn Nguyên, tôi..."

“Thổi nến trước đi.” Tần Văn Viễn cắt ngang lời cậu, “ Thổi nến xong, tôi sẽ bảo họ dọn đồ ăn lên."

Đào Hành mở miệng, cậu cảm thấy hôm nay nên nói một số lời, hôm nay nên ra một ít quyết định, nhưng đối mặt Tần Văn Nguyên, cậu không thể tàn nhẫn được.

Một lúc lâu sau, cậu mới bỏ cuộc, gật đầu: “Được.”

Chỉ thổi có một ngọn nến thôi. Sau khi hai người cùng nhau thổi tắt ngọn nến, Tần Văn Nguyên sờ tóc cậu, lại đeo đồng hồ lên cổ tay cậu: “Trên thế giới chỉ có một chiếc đồng hồ duy nhất, chiếc đồng hồ này là do tôi tìm người đặc biệt thiết kế, em nhất định lúc nào cũng phải đeo nó, không được cởi nó ra trừ khi em đang tắm."

Một chiếc đồng hồ đã trói cổ tay cậu và trói buộc cuộc đời cậu.

Đào Hành ăn tối trong sự ngơ ngác. Mặc dù thích tất cả các món ăn nhưng cậu không ăn nhiều và chỉ ăn một miếng bánh nhỏ sau mỗi bữa.

Trên đường về, Đào Hành im lặng, Tần Văn Nguyên siết chặt tay cậu nói: "Không thoải mái à? Bởi vì buổi chiều tôi lỡ bắn vào trong sao? Xin lỗi, hôm nay tôi có chút hưng phấn, lần tới tôi sẽ nhớ đeo bao vào."

Đào Hành không quan tâm hắn có đeo bαo ©αo sυ hay không. Rốt cuộc, dù có hứa thì lần sau hắn cũng sẽ không đeo. Hắn dường như thực sự muốn giữ mọi thứ trong cơ thể cậu, và có lẽ hắn cũng đã làm điều này với Đào Châu.

“Cuối tuần này là sinh nhật của mẹ tôi, chúng ta cùng đi nhé." Tần Văn Nguyên đang trên đường về nhà thì đột nhiên nói: “Tôi đi chuẩn bị quần áo trước.”

"Tôi có thể không đi được không?" Đào Hành uể oải nói.

"Không." Tần Văn Nguyên nói: “Còn nữa, lần này em ở nhà, không có sự cho phép của tôi thì không được phép đi đâu cả.”

Đào Hành dừng bước, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

"Tôi nói rồi, em không được ra ngoài nếu không có sự cho phép của tôi."

Tần Văn Nguyên ôm cậu, nhẹ nhàng xoa xoa tai cậu, thái độ thân mật, nhưng lời nói lại khiến Đào Hành lạnh sống lưng.

“Anh không thể làm như thế, anh..."

"Tôi sẽ tới đài truyền hình giúp em giải quyết mọi việc, chờ em có thể đi làm, tôi sẽ phái người bảo vệ em, sẽ không có người nào ức hϊếp em nữa."

Đây là ý nghĩa của việc quản thúc và bị giám sát chặt chẽ, Đào Hành đột nhiên cảm thấy mình bị sỉ nhục rất nhiều, cảm xúc kiên trì suốt đêm cuối cùng bộc phát vào lúc này: “Anh không thể làm như vậy với tôi! Tần Văn Nguyên, tôi muốn ly hôn!

Người lái xe không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu. Tần Văn Nguyên kéo chiếc hộp ở giữa, nhốt hai người vào không gian nhỏ ở ghế sau, trịnh trọng nói: "Đào Hành, em phải bình tĩnh lại."

Bình tĩnh!

"Tần Văn Nguyên, buông tôi ra, tôi không muốn sống như thế này nữa!" Đào Hành gần như cầu xin: "Tôi không muốn gì cả, xin hãy hiểu cho, để tôi đi, được không?"

“Không.” Tần Văn Nguyên thở dài, ôm cậu vào lòng, vuốt ve lưng cậu, “Sao tự dưng lại như vậy? Nếu là chuyện ở đài truyền hình, tôi hứa sẽ giải quyết ổn thoả. Em muốn gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ làm theo ý em."

Nằm trong lòng Tần Văn Tuyên, mùi hương trên người hắn xộc thẳng vào mũi Đào Hành khiến trái tim cậu đau nhói, nhưng cậu vẫn nói: "Tôi chỉ muốn ly hôn."

“Không." Tần Văn Nguyên lắc đầu, “Tôi có thể hứa với em bất cứ điều gì ngoại trừ việc ly hôn.”

Không! Không tốt! không thể! Tần Văn Nguyên luôn nói không! Đào Hành suy sụp, "Sao lại trói buộc tôi làm gì, anh có nhiều bạn tình và bạn giường như vậy, ai không bằng tôi chứ, có thể thả tôi đi được không?"

Tần Văn Nguyên im lặng, một lúc sau mới nói: “Tôi không hiểu.”

"Cái gì?" Đào Hành ngẩng đầu lên.

"Em thấy phiền lòng vì tôi có nhiều bạn tình sao? Tôi không hiểu tại sao em lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này." Tần Văn Nguyên cau mày, hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Đào Hành, "Tôi đã như vậy kể từ khi chúng ta kết hôn rồi, không phải sao? Sao tự dưng em lại không vui vậy?"

Đào Hành không khỏi hừ một tiếng, mũi đau nhức, buồn bã phát hiện mình không nói nên lời.

Có phải cậu đột nhiên không vui không? Cậu luôn không vui chỉ là kìm nén không nói ra thôi, nhưng Tần Văn Nguyên chưa bao giờ để ý tới, cho rằng đó là chuyện bình thường.

“Những điều này... liệu nó có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta không?” Ánh đèn neon xa dần ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Đào Hành, Tần Văn Nguyên ôm mặt Đào Hành, dùng ngón tay cái xoa liên tục lên gò má dưới mắt cậu, "Đào Hành, em là vợ hợp pháp của tôi, em là người duy nhất sống trong nhà với tư cách là vợ tôi, chúng ta cùng nhau chia tài sản, em là người thừa kế duy nhất tài sản của tôi. Chúng ta sẽ sống đến già. Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách."

“...Vậy là anh vẫn sẽ không buông tha cho tôi, phải không?"

"Tôi đã nói rồi, mấy chuyện đó sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta."

"Vậy ý anh là anh không thể lựa chọn giữa việc làʍ t̠ìиɦ với người khác và tôi, phải không?"

Tần Văn Nguyên không nói gì.

Nếu hắn không nói, có nghĩa ngầm thừa nhận.

Đào Hành nhắm mắt tuyệt vọng, tránh khỏi Tần Văn Nguyên, tựa đầu vào kính cửa sổ, không muốn nói một lời.

Tần Văn Nguyên bóp gáy cậu, nhẹ nhàng nói: “Em không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã nói sẽ không thất hứa mà sẽ đối xử tốt với em, em muốn gì cũng sẽ cho em, ngoan ngoãn ở lại bên tôi đi."

Đào Hành rụt cổ lại, chỗ bị Tần Văn Nguyên bóp như bị một luồng khí lạnh truyền vào, lạnh như băng khiến cậu bắt đầu run rẩy.

Tần Văn Nguyên lại ôm cậu vào lòng, dùng cằm xoa đỉnh đầu cậu, “Ngoan ngoãn, nếu mệt thì ngủ đi, về đến nhà tôi sẽ đưa em về phòng.”

Đào Hành rất mệt mỏi, hoặc có lẽ Tần Văn Nguyên ôm quá ấm, cậu cư nhiên đã ngủ quên, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cậu dựa vào cánh tay của Tần Văn Nguyên, cánh tay của Tần Văn Nguyên thì vòng qua eo cậu. Đó là tư thế giam cầm cậu trong vòng tay hắn.

Đào Hành nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người đàn ông 32 tuổi quá đẹp trai này, tim không ngừng đập, nhưng đau đớn quá, cậu nhắm mắt lại vùi mặt vào cổ người đàn ông hít một hơi thật sâu, chỉ khi cậu định rút ra thì người đàn ông đó mới tỉnh dậy.

Tần Văn Nguyên ôm cậu rất tự nhiên, hôn lên trán cậu, sau khi tỉnh lại khàn giọng nói: “Chào buổi sáng bảo bối.”

Đào Hành "Ừm" một tiếng, đẩy hắn ra, cậu muốn đứng dậy, nhưng Tần Văn Nguyên lại lăn qua, đè cậu xuống dưới. Cả hai đều là đàn ông, cậu đương nhiên biết Tần Văn Nguyên muốn làm gì. Nhưng cậu thực sự không muốn làm chuyện như vậy với hắn mà không hề có ác cảm vào buổi sáng sau khi nói đến chuyện ly hôn.

"Tôi đói và muốn dậy ăn sáng." Cậu tự bào chữa cho mình.

"Chỉ một lần thôi, bảo bối, ăn sau đi mà." Tần Văn Nguyên phớt lờ mong muốn của cậu, giục cậu tập thể dục buổi sáng.