Chương 2: Cậu làm sao vậy? ! Ai bắt nạt cậu?

Giản Nguyên Ninh cúi đầu liếc nhìn thân thể của chính mình liền bị bộ dáng của mình dọa sợ đến ngu cả người, một lát sau hắn giãy dụa từ trêи giường lăn tới dưới giường.

Cứ tưởng dưới đất có thảm trải nền, hắn để nửa bên cái ʍôиɠ ngã sấp xuống đất làm cho hắn đau đến phát ra hét thảm một tiếng. (ây dô, tiếng hét này không khác con này mấy 👉👉 🐷đâu nha quý dị )

Giản Nguyên Ninh từ nhỏ đã không chịu đựng qua đánh, khi còn bé cha mẹ đối với hắn gần như cưng chiều. Cha mẹ qua đời sau, chị hắn mặc dù đối với hắn phần nghiêm ngặt, nhưng chưa từng đánh hắn một lần, huống chi hắn vẫn nổi danh nghe lời là ngoan ngoãn bảo bảo. Cho nên hắn chỉ cần va chạm một chút, đều khóc ức lên khiến người ta không nỡ.

Huống chi đã ngã mạnh xuống nền lại còn toàn thân ê ẩm, nước mắt từ trong hốc mắt chạy ra làm ướt cả khuôn mặt. Hắn trêи đất nằm nghiêng chậm một phút mới bò được vài bước mò tới lấy điện thoại bị đặt ở đầu giường, hắn không dám gọi điện thoại cho chi gái của mình, chỉ có thể run rẩy tay gọi cho Lục Phi Ngữ.

Lục Phi Ngữ nghe máy rất nhanh, cơ hồ là Giản Nguyên Ninh nhìn thấy dãy số bên kia liền mở ra miệng: "Này, Nguyên Ninh?"

Giản Nguyên Ninh nghe Lục âm thanh Phi Ngữ, trong cổ họng khóc nức nở : "Nha nha... Chuyện nhảm nhí, tôi, tôi..."

Bên kia Lục Phi Ngữ ngữ khí lập tức trở nên gấp: "Cậu làm sao vậy? ! Ai bắt nạt cậu?"

Giản Nguyên Ninh sợ hãi, lời đầu không khớp lời sau: "Cái ʍôиɠ ta đau quá... tôi, tôi làm sao bây giờ... Nha nha..."

"Cậu đừng sợ, tôi lập tức đến ngay. Cậu đang ở đâu?"

"Quán bar rẽ trái "đệ nhất gia tửu" ...số phòng.." Hắn khóc nấc mới tiếp tục nói: "Chín, chín một lẻ hai..."

Lục Phi Ngữ tới nơi phía sau còn có Hạng Tu, Giản Nguyên Ninh nhìn Hạng Tu mặt lạnh liền theo bản năng đem mình cuộn tròn ở vỏ chăn che kín một chút, bất an mở miệng: "Hạng, Hạng ca ... Anh làm sao cũng tới a?"

Hạng Tu hạ tầm mắt tại trêи người Giản Nguyên Ninh quét một chút, một mặt không lộ cảm xúc khiến người khác đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì: "Tôi ngày hôm qua không về nhà, cũng ở lại đây, tiện đường ghé qua."

Giản Nguyên Ninh ấp úng mở miệng: "Anh cũng là theo chị gái xinh đẹp tới sao?"

Hiếm thấy Hạng Tu trầm mặc một chút: "Không phải, tôi một mình."

Lục Phi Ngữ nói chen vào: "Trước tiên bỏ qua chuyện này, Nguyên Ninh, cậu xảy ra chuyện gì, cậu ngày hôm qua bị cô gái kia đánh sao?" Hắn nhìn Giản Nguyên Ninh lấy chắn đắp lên người liền muốn xem hắn bị sao, "Trêи người cậu làm sao vậy, để tôi xem một chút."

Hạng Tu nghiêng đầu đi liếc mắt nhìn khắp nơi bừa bộn, chậm chậm mở miệng: "Không phải là phụ nữ sao?"

Lục Phi Ngữ tay mới vừa chạm Giản Nguyên Ninh đang bọc chăn mền trêи người, lúc này nghe vậy không khỏi ngớ cả người: "Cái gì?"

Giản Nguyên Ninh trêи người đau muốn chết, lúc này làm sao đoái hoài tới xấu hổ, hắn lột vỏ chăn trêи người mình ra: "Nha nha... Thật giống không phải phụ nữ... Không phải chị gái kia..."

Thân thể Giản Nguyên Ninh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bại lộ ở trong không khí, để hai người kia chẳng biết vì sao mà lâm vào một loại khôn kể trong trầm mặc, đến nửa ngày Lục Phi Ngữ mới ngữ khí hoang mang mà mở miệng: "Nguyên Ninh, cậu đây là..."

Giản Nguyên Ninh khóc lóc, vốn là làn da mặt trắng mịn bởi vì sợ hãi cùng căng thẳng trở nên hồng phấn: "ách, ta, tôi nên làm gì aaa... Có phải là nên báo cảnh sát a?"

Lục Phi Ngữ vội vã mở miệng: "Không được, không thể báo cảnh sát!"

Giản Nguyên Ninh sửng sốt một chút: "A?"

Lục Phi Ngữ lúc này mới ý thức được ngữ khí của chính mình có chút gấp, hắn chậm lại ngữ điệu chậm chậm nói: "Nguyên Ninh, cậu muốn là báo cảnh sát, chị gái cậu nhất định sẽ biết đến... cậu không muốn để cho chị của cậu biết đến chuyện này, có đúng hay không?"

Giản Nguyên Ninh ngơ ngác gật gật đầu: "Là." Hắn thật sự là không có chủ kiến gì, bị Lục Phi Ngữ như thế liền cảm thấy hắn nói đúng, "Kia, vậy tôi nên làm gì nha?"

Lục Phi Ngữ thấy Giản Nguyên Ninh hoảng hốt, ôm lấy hắn trong l*иg ngực, một bên vỗ vai hắn một bên nhẹ giọng an ủi hắn: "Cậu đừng sợ, đây không phải là còn có chúng ta sao?"

Giản Nguyên Ninh mở to mắt rưng rưng liếc mắt nhìn Lục Phi Ngữ ôm mình vừa nhìn Hạng Tu, hắn được Lục Phi Ngữ ấm áp ôm trong ngực tâm tình an định một ít: "Kia... Vậy chúng ta phải làm sao nha?"

Vẫn luôn trầm mặc nảy giờ Hạng Tu vào lúc này bỗng nhiên mở miệng: "Trước tiên đem vết tích trêи người cậu xử lý một chút đi."

Giản Nguyên Ninh bị Hạng Tu nhắc nhở mới bừng tỉnh, cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của mình lại bắt đầu luống cuống: "Sao, làm sao làm nha... tôi luôn cảm thấy ʍôиɠ tôi bên trong có gì."

Hạng Tu nhìn hắn chằm chằm một phút chốc mới mở miệng: "Chân mở ra tôi xem một chút."

Giản Nguyên Ninh không để ý tới xấu hổ, ngoan ngoãn trước mặt Hạng Tu mở rộng ra chân.

Hạng Tu ngồi xổm xuống, hắn đưa tay ra sắc mặt như thường mà Giản Nguyên Ninh mềm oặt đáp ở chính giữa, ngược lại là Giản Nguyên Ninh bị động tác của hắn sợ đến run một cái, trêи mặt bởi vì lúng túng cùng xấu hổ làm cả khuôn mặt nóng bừng.

ʍôиɠ Giản Nguyên Ninh đến bây giờ còn có chút không đóng lại được, lỗ nhỏ rộng chừng một ngón tay, miệng huyệt thịt mập mạp trắng trẻo sưng lên một vòng. Chính giữa hai chân có vết hằng đỏ của ngón tay, vết cắn cùng một ít tϊиɦ ɖϊƈh͙ khô lại, lộ ra trêи bắp chân cũng trải rộng đủ loại vết tích, ngay cả trêи mu bàn chân đều bị người kia để lại cả một cái dấu răng.

Giản Nguyên Ninh tướng mạo giống mẹ, tuổi tác không hẳn tính là trẻ con. Làn da của hắn vốn là so với nam sinh trắng hơn, trêи làn da thanh thanh hồng hồng điểm đủ loại vết tích trông cực kỳ chói mắt. Giản Nguyên Ninh không được tự nhiên giật giật ngón chân.

Hạng Tu sắc mặt không đổi, duỗi ra hai ngón tay cắm vào huyệt nhỏ bên trong. Lục Phi Ngữ thấy thế "Này" một tiếng lại không biết nghĩ đến cái gì không có tiếp tục nói nữa, mà Giản Nguyên Ninh rõ ràng cảm giác được hắn ôm lấy mình vai tay tựa càng chặt hơn .

Giản Nguyên Ninh đỏ mặt tùy ý để hắn sờ soạng phút chốc, cuối cùng cũng không chịu được mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Hạng ca... Bên trong không có đồ vật ?"

Hạng Tu không có ngẩng đầu, không có cách nào thông qua con mắt của hắn nhìn ra hắn tự nghĩ cái gì. Động tác của hắn dừng một chút mới chậm rãi đè thấp mở miệng: "Là có một chút lưu lại tϊиɦ ɖϊƈh͙, trước đi tắm rửa sạch sẽ đi, bằng không sẽ đau bụng."

Giản Nguyên Ninh nghe hắn, vào lúc này lập tức thuận theo gật gật đầu: "Được."

Hạng Tu lúc này mới đem ngón tay từ bên trong ʍôиɠ Giản Nguyên Ninh rút ra, hắn động tác tự nhiên đem tay mình dính chất nhầy đến đùi Giản Nguyên Ninh đứng lên: "Tôi ôm cậu đi vào rửa?"

Lục Phi Ngữ kéo khóe miệng nhìn Hạng Tu cười cười: "Không sao là tốt rồi."

Hạng Tu cũng không có kiên nhẫn, hắn đi theo Lục Phi Ngữ sau lưng cùng hai người đồng thời tiến vào phòng tắm. Lục Phi Ngữ ôm Giản Nguyên Ninh không tiện, hắn liền khom lưng mở nước bồn tắm.

Tiếng nước chảy tí tách, Hạng Tu nghiêng người dựa vào buồng tắm gạch sứ vách tường, tầm mắt lại nhẹ nhàng đặt ở Giản Nguyên Ninh trêи người: "Ngày hôm qua đàn ông kia, cậu bị hắn bắn vào trong mấy lần?"

Giản Nguyên Ninh trong lúc nhất thời không phản ứng lại Hạng Tu hỏi cái gì, hắn đến nửa ngày mới há miệng, nín đỏ mặt: "Tôi, tôi không biết..."

"Là không biết bị bên trong bắn mấy lần vẫn là..."

"Hạng Tu!" Lục Phi Ngữ cau mày đánh gãy lời hắn, "Anh hỏi chuyện này để làm gì ?!"

Hạng Tu nhẹ nhàng mà dời tầm mắt: "Há, không có gì. Tôi chỉ là đang suy nghĩ chờ một lát muốn tẩy bao lâu."